Xung quanh đều vang lên tiếng ồ, giám khảo cũng không ngăn cản, thẳng đến hai phút sau, giám khảo mới giơ cánh tay lên: “Được rồi, các vị trước tiên im lặng một chút, những mĩ thực của người dự thi còn ở trên bàn, tôi nghĩ, chúng ta nên vào vấn đề chính, công bố giải thưởng lần này, tên là giải Kính Trù, nghĩa trên mặt chữ, chuyên nghiệp, đầu bếp, được rồi, kế tiếp, đã đến thời gian trao giải, đợi chút nữa sẽ có ông bạn già cầm giải thưởng đi về phía mọi người, nhưng nghìn vạn lần không nên vui vẻ nhảy dựng lên.”
Giám khảo vừa nói một câu này, khiến cho mọi người cười lên thật to, nhưng tiếng cười kia rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người khẩn trương nín thở tập trung.
Ở lối vào đại sảnh, hai cô gái xinh đẹp lịch sự, cùng nhau bưng một cái khay, chậm rãi xuất hiện, trên khay đang được phủ bới tấm vải tơ lụa màu đỏ tươi, khiến người khác không nhìn được bên dưới tấm lụa là cái gì, mọi người biết, phía dưới kia, chính là giải Kính Trù.
Vào giờ khắc này, ánh mắt mọi người, đều chăm chú nhìn vào hai cô gái xinh đẹp, ánh mắt bọn họ cực nóng, nhưng không phải bởi vì mỹ nhân, mà là bởi vì giải thưởng, ngay cả những tuyển thủ dự thi tham gia tranh tài giải Mountbatten, trong mắt bọn họ cũng tràn đầy lửa nóng và chờ mong, một giải thưởng độc nhất vô nhị, đây là giải thưởng rất vinh dự?
Đang lúc mọi người soi mói, hai cô gái xinh đẹp từ từ đi về phía nam của trận đấu, thấy hai cô gái đang lệch khỏi quỹ đạo, tất cả những người ở ba hướng còn lại, đều tiếc nuối không ngứớt.
Mà những người khán giả đang ngồi ở phía nam, đã làm nghề đầu bếp cả một đời, chỉ cảm giác tim của mình sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
Mắt ông Đổng mở trừng trừng nhìn hai cô gái xinh đẹp đang đi về phía này.
“Là tôi sao? Là tôi? Không thể nào? Thật sự là tôi! Là tôi!”
Trong nội tâm ông Đổng hét to, ông ta mở mắt nhìn chăm chằm hai cô gái đang đi lướt qua một vài người bạn, cách mình càng ngày càng gần, nhưng khi hai cô gái bê lễ sắp tới gần mình, lại đột nhiên dừng bước, cách mình, chỉ có hai người.
Thấy một màn như vậy, ông Đổng đem lời trong lòng nuốt xuống cổ họng, nặng nề rơi xuống, loại cảm giác này, giống như vừa xông lên đám mây, liền rơi vào vực sâu vạn trượng, lúc này giải thưởng chỉ cách mình có hai người, nhưng cả đời này mình cũng không thể nào nắm được.
Dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, hai cô gái làm lễ hơi khom người xuống, mỉm cười với Trương Thác.
Trương Thác người tự mang ghế gấp, ngồi bên cạnh ông Đổng, lúc này tất cả mọi người đang nhìn đều đứng dậy, nhìn hai cô gái đang thò tay vào trong khay.
Trương Thác vươn tay cầm lấy khay khiến tất thảy mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm, đồng tử cũng đồng thời co rụt lại!
Đây là tình huống gì vậy! Giải thưởng đầu bếp vậy mà lại trao cho một người trẻ tuổi như vậy? Anh là ai? Trước giờ đều chưa từng gặp qua! Anh dựa vào cái gì chứ?
Trong lòng ông Đổng cũng tràn đầy nghi hoặc. Nhóm lên chính trên app truyện hola đọc tiếp nhé!
Trong mắt chị Tuệ hiện lên vẻ mất tự nhiên, không thể nào, tên nhóc này, có địa vị gì trong giới đầu bếp đâu chứ?
Dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người mang tâm trạng khó hiểu, Trương Thác mở dải lụa sa tanh đỏ trên khay ra.
Ngay lúc lụa đỏ được mở ra, trước mắt mọi người xuất hiện một chiếc muôi nấu ăn được đúc bằng vàng ròng.
Xẻng vàng!
Nhìn thấy hình dạng của giải thưởng đầu bếp, trong lòng mỗi người đều một lần nữa dậy sóng. Chiếc xẻng vàng có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với các đầu bếp, ngay cả giải thưởng Mountbatten, danh hiệu cao quý nhất trong ngành đầu bếp, cũng không được trao một chiếc xẻng vàng.
Phải biết một điều rằng, vào thời cổ đại, chiếc xẻng vàng đã được hoàng đế ban thưởng cho đầu bếp hoàng gia yêu thích của mình, một là khen ngợi tay nghề của đầu bếp hoàng gia, hai là làm rõ địa vị của anh ta, tuyệt đối là đầu bếp vô địch thế giới.
Tâm quan trọng của cái xẻng vàng nằm ở điều thứ hai.
Trương Thác mỉm cười cầm xẻng vàng trong khay lên.