Vừa rồi hai người họ đều đã kiểm tra rất kỹ, tấm vải đen che mắt của Trương Thác vô cùng kính, có thể che chắn một trăm phần trăm tâm nhìn của Trương Thác.
“Không cần phải kinh ngạc như thế” Trương Thác dường như nhìn ra được biểu hiện của hai người bọn họ. “Các người chỉ mới trải qua một ít huấn luyện sơ cấp, theo cường độ huấn luyện của cục chín thì khi lên đến trình độ cao hơn sẽ rèn luyện cho các người về những điều này. “
“Đừng nói nhảm nữa” Một người trong đó hừ lạnh một tiếng: “Ai bảo anh nói nhiều như vậy, mau ngậm miệng lại cho tôi!
Trương Thác khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Chiếc xe mà Trương Thác đang ngồi không rẽ trái như những gì Trương Thác nói mà vẫn đi thẳng, tất nhiên hậu quả của việc đi thẳng đúng như những gì Trương Thác vừa nói. Chiếc xe bị chặn rất lâu, phải mất mười lăm phút mới đi được khoảng ba cây số, sau đó xe chậm rãi dừng lại.
Trương Thác nghe thấy một tiếng cửa tử động vang lên, sau đó xe lại di chuyển lần nữa, sau khi đi về trước khoảng mấy mét thì cuối cùng lại dừng lại.
Ngay sau đó, cửa xe nhanh chóng mở ra.
“Xuống đi!”
Một bàn tay nhanh chóng vươn tới kéo Trương Thác ra khỏi xe.
Sau đó Trương Thác cảm thấy trước mắt trống rỗng, tấm vải đen ở trước mặt hơn nửa canh giờ mới cởi ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào không khỏi khiến Trương Thác cảm thấy khó chịu.
Trương Thác đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Anh nhanh chóng nhìn thấy Lâm Thùy Vân và tất cả người nhà họ Lâm đều đang mờ mịt đứng ở nơi này. Lúc họ nhìn thấy Trương Thác thì theo bản năng đi về phía anh, nghiêm túc xem Trương Thác như người mang tới may mắn của họ.
Nơi bọn họ đang đứng là một căn phòng vô cùng lớn, vách tường ở xung quanh đều lát gạch màu trắng, mấy chiếc Accord đang đậu ở chính giữa sảnh chờ.
“Ai cho các người động đậy đấy? Mau đứng ngay ngắn lại cho tôi!” Một tiếng hét vang lên.
Chỉ thấy tên thanh niên của cục chín nhanh chóng bước ra từ sau vách tường trắng kia.
Lâm Ngữ Lam hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chúng tôi đến đây là để hợp tác điều tra, chúng tôi không phải là tội phạm, các người không có tư cách quản lý sự tự do của chúng tôi.”
“Ha ha” Người thanh niên ở cục chín cười lạnh một tiếng: “Các người đừng có mà ra oai ở đây với tôi, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng thì tất cả các người đều là nghi phạm. Bắt đầu từ bây giờ cách người phải trả lời mọi câu hỏi của chúng tôi, có hiểu chưa?”
“Tôi muốn tìm luật sư!” Dì hai Lâm Ngữ Lam gào lên.
“Xin lỗi, đây không phải là nơi để cô tìm luật sư, mau đưa bọn họ đi cho tôi!” Người thanh niên ở cục chín vung tay lên: “Nhốt riêng bọn họ lại, thử cẩn thận, hỏi cho thật kỹ càng!
“Đàng hoàng một chút đi! Mau đi thôi!” Lâm Hải là người đứng gần họ nhất vì thế nhanh chóng bị đưa tới một chiếc cửa ngầm.
Lin Jianyu và những người khác cũng bị bắt đi theo cách tương tự.
Trương Thác đi về phía Lâm Ngữ Lam, lên tiếng: “Vợ à, cứ nói những gì em muốn nói, đừng nói những gì em không muốn nói. Theo quy định của Cục chín, họ có thể giam giữ chúng ta trong vòng hai mươi bốn giờ. Thế nhưng sau hai mươi bốn giờ, họ buộc phải thả chúng ta ra. Trong khoảng thời gian này, nếu vì họ mà em rớt một sọi tóc này thì cũng phải nói cho anh biết, anh sẽ trò chuyện thật tốt với họ.”
“Đe dọa tôi đấy à?” Người thanh niên nhướng mày, đi tới trước mặt Trương Thác, nhìn thẳng vào anh rồi lên tiếng: “Anh cho rằng anh là ai? Hiện tại, anh cũng chỉ là một tên tù nhân! Anh có biết nếu uy hiếp tôi thì sẽ nhận hậu quả thế nào không?”
Người thanh niên này học theo giọng nói của Trương Thác hôm qua.
Trương Thác chỉ cười nhẹ: “Tôi không muốn biết cuối cùng sẽ có kết quả thế nào, tôi chỉ muốn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Anh sẽ biết sớm thôi!” Vẻ mặt của người thanh niên trầm xuống: “Đi, quản anh ta chặt vào cho tôi, chăm sóc thật tốt cho anh tai”