Khi Thiệu Uyên bước ra, hàng chục thành viên của băng cướp Nam Hải đã chờ sẵn trong trang viên, tất cả họ đều phấn khích bước lên.
“Anh cả à, thế nào rồi, đã lấy được tiền chưa?”
“Anh cả, chủ của cái đảo kia đã đồng ý bán rồi.”
“Anh cả!”
Từng giọng nói tràn ngập hào hứng vang lên bên tai Thiệu Uyên, Thiệu Uyên liếc nhìn xung quanh rồi đột nhiên hét lên: “Đủ rồi!”
Giọng nói của Thiệu Uyên lớn đến mức khiến tất cả mọi người có mặt đều phải giật mình.
“Anh cả à, có chuyện gì sao, bọn họ không trả tiền cho chúng ta à?”
“Anh cả”
“Cái đám ngu dốt óc chó này, trong mắt chỉ có tiền tiền tiền, cái vạc bị người khác đánh tráo cũng không biết!” Đôi mắt của Thiệu Uyên lộ vẻ hung tợn: “Đi, tìm An Đông Hưng về đây cho tôi!”
Sau khi rời khỏi Chi Lăng, Trương Thác đến Nhất Lâm thì nhìn thấy rất nhiều phóng viên đang vây quanh đó. Anh không nghĩ ngợi gì mà xoay người rời đi ngay, những chuyện này nên để lại cho vợ anh xử lý.
“Lão đại!” Một giọng nói vui mừng vang lên từ bên cạnh.
Trương Thác nhíu mày nhìn qua nơi phát ra giọng nói đó thì thấy Bạch Trình đứng cách đó không xa vui mừng vẫy tay liên tục, chỉ có điều dáng vẻ Bạch Trình vẫy tay có cảm giác giống như đang trốn học ngoài trường thì vô tình đụng phải bố mẹ, biết không thể chạy trốn nên đành mạnh dạn bước tới chào.
Bạch Trình chạy tới chỗ Trương Thác rồi cười lớn: “Haha, lão đại, tôi nhớ anh chết đi được!”
Bạch Trình nói xong thì ôm chầm lấy Trương Thác.
Trương Thác Bạch Trình ra một cách không thương tiếc: “Tại sao cậu lại đến đây? Không phải đã để các cậu ở trên đảo tu luyện cho thật tốt rồi à?”
“Chuyện này…” Bạch Trình ngoảnh mặt đi: “A, lão đại, sao trước cửa công ty của chị dâu có nhiều phóng viên vậy…”
“Tôi đang hỏi cậu đó, không phải đã bảo cậu ở đó tu luyện cho tốt sao, sao lại chạy đến đây rồi?” Trương Thác lại hỏi, không làm cho mục đích chuyển đề tài của Bạch Trình thành công.
Bạch Trình gãi đầu: “Lão đại, không phải là anh gọi tôi tới à?”
“Tôi gọi cậu tới sao?” Trên mặt Trương Thác là vẻ khó hiểu: “Tại sao tôi lại không biết chuyện này nhỉ?”
“Hi hi” Bạch Trình nở nụ cười: “Không phải anh nói là có chuyện muốn thông báo nên để mọi người từ thế giới ngâm đến Châu Xuyên sao? Tôi cũng là một người trong số đó, cũng đến từ thế giới ngầm nên không thể không nghe lời anh được.”
Trương Thác nghe xong lời giải thích này thì không nói nên lời, đây rõ ràng là cái cớ mà Bạch Trình tự đưa ra, nhưng xét về tính cách của tên nhóc này việc đợi ở trên đảo lâu như vậy thật không dễ dàng gì.
“Được rồi, ra ngoài thư giãn tâm trạng cũng tốt nhưng đừng trì hoãn việc luyện công” Trương Thác bất lực nói.
Thấy Trương Thác nói như vậy thì Bạch Trình cười vui vẻ rồi nói: “Haha, lão đại, anh đừng lo, có ai trong đảo không biết chuyện tôi luyện công chăm chỉ đâu cơ chứ?”
“Cậu chịu khổ chịu cực vậy cơ à?” Trương Thác nhìn Bạch Trình bằng ánh mắt nghỉ ngờ.
Thấy Trương Thác nhìn mình bằng ánh mắt như thế thì Bạch Trình để lộ một nụ cười xấu hổ: “Chỉ là khổ hơn so với trước đây thôi.”
Trương Thác lắc đầu không nói gì, vừa đi vừa hỏi: “Tình hình hiện giờ trên đảo thế nào rồi?”
Bạch Trình trả lời: “Toàn bộ sa mạc gần như đã được cải tạo xong. Lão đại, anh cũng bớt chút thời gian đến xem đi, chúng tôi không biết phải xử lý mảnh đất cấm đó như thế nào cả”
“Được” Trương Thác gật đầu.
“À đúng rồi” Bạch Trình nhìn Trương Thác: “Nghe nói sau khi anh hạ lệnh thì đã tìm được đệ tử rồi à?”
“Đệ tử?” Khóe miệng Trương Thác cong lên: “Cũng không tính là như thế, cậu ta rất có tài năng, tôi cũng không dạy cậu ta cái gì cả”
Bạch Trình hỏi: “Là ai thế?”
“Là một người bình thường thôi, đi nào, cậu đừng hiếu kỳ nữa, tôi đưa cậu đi xem một chút” Trương Thác võ võ bả vai Bạch Trình rồi cùng anh ta đi về phía công ty bảo vệ.
Khi Trương Thác và Bạch Trình đến cửa công ty bảo vệ, còn chưa kịp bước vào trong thì họ đã nghe thấy tiếng cười lớn vọng ra từ bên trọng.