Dưới ánh trăng, ánh sáng tím của kiếm phát ra, hào quang sắc tím khắp trời ánh lên mặt biển, trận chiến hôm nay, ở không gian trời đất này, thêm một cảnh giới Phú Thần, những đồng thời, cũng ít đi một cảnh giới Phú Thần!
Trên mặt biển cách đó không xa, Triệu Chính Khải mặc quần đùi, đang năm sấp trên bãi biển, dưới thân anh ra là tấm ván lướt sóng.
Triệu Chính Khải nheo mắt nhìn về nơi xa, từ trong đầu tóc rối của mình rút ra một điếu thuốc lá ngậm vào miệng châm lửa, ánh lửa trong đêm tối vừa sáng vừa tối.
Một trận chiến Phú Thần.
Một nhát kiếm chém đứt Mộc Hanh.
Chuyện hôm nay, chắc chăn sẽ truyền ra ngoài.
Biển lặng sóng trở lại, mây đen hoàn toàn tan biến, ánh trăng vẵng vặc như nước, khiến cho mặt biển vừa trải qua trận chiến ác liệt lại tràn đây êm ái.
Ánh sáng màu tím trên bầu trời tiêu tán, Trương Thác đứng trên mặt biển, nhìn về phía đám người Đông Phương Tây Ngộ, chắp tay nói: “Rất cảm ơn các vị tiền bối đã ra tay hỗ trợ, nếu không phải tình huống lần này quá bất đắc dĩ thì cũng sẽ không đột nhiên báo tin cho các vị đến đây. Liều mình đánh một trận với Phản Tổ Minh”
“Tiên đồ nói quá lời” Đông Phương Tây Ngộ cũng chắp tay lại: “Chúng tôi đi theo Lục Tiên, chuyện của tiên đồ cũng chính là chuyện của chúng tôi. Hôm nay tiên đồ ngài đã bước vào cảnh giới Phú Thần, sức mạnh chiến đấu vô song. Chỉ e rằng mấy lão già lọm khọm chúng tôi cũng không giúp được cái gì”
Trương Thác chắp tay khom người: “Sau này, Trương Thác vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của mọi người.”
Đối với đám người Đông Phương Tây Ngộ, Trương Thác thật sự biết ơn từ tận đáy lòng. Nếu không có sự hỗ trợ to lớn từ bọn họ, bản thân cũng sẽ không cơ hội nào khác tốt như vậy, tham gia vào trận chiến Phú Thần.
“Nếu chuyện đã được giải quyết, vậy đã đến lúc tôi xin rời đi trước” Đông Phương Tây Ngộ mở miệng.
Trương Thác khẽ gật đầu.
“Có chút chuyện, cậu cần phải chú ý một chút.” Sài Vạn Hoành bỗng lên tiếng: “Lần này cậu tuyên chiến với Phản Tổ Minh, lấy thực lực mà cậu vừa thể hiện ra thì sắp tới trong Phản Tổ Minh sẽ không động tới cậu. Nhưng đảo Quang Minh dưới tay cậu thực lực vẫn còn tương đối yếu kém, chỉ sợ Phản Tổ Minh sẽ ra tay từ đảo Quang Minh. Về vấn đề này, cậu nên chú ý một chút”
“Yên tâm” Trương Thác rất tự tin nói: “Nếu Phản Tổ Minh có khả năng hạ gục sức mạnh của đảo Quang Minh, vậy chỉ e răng trên đời này rất ít người có thể ngăn cản được Phản Tổ Minh”
Dáng vẻ tràn đầy tự tin này của Trương Thác, Sài Vạn Hoành nhìn thấy mà sửng sốt. Về thực lực của đảo Quang Minh, Sài Vạn Hoành đương nhiên biết rất rõ. Trước đây khi Trương Thác nắm giữ khí, chẳng qua cũng chỉ là một thế lực ngầm mà thôi. Mặc dù được gọi là thánh địa trong thế giới ngầm, nhưng so với những luyện khí giả trên thế giới nhưng mà cũng chỉ là nơi tụ tập của một nhóm người bình thường.
Bây giờ Trương Thác nắm giữ khí, bước chân vào hàng ngũ cao thủ hàng đầu của thế giới. Nhưng những người còn lại trên đảo Quang Minh thì sao? Chín tín đồ trung thành của Trương Thác, cũng chỉ đang ở cảnh giới hóa hình mà thôi. Dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?
Trong lòng Sài Vạn Hoành đầy nghi ngờ, nhưng dù sao.
cũng không hỏi ra, thấy Trương Thác nói như vậy, ông ta khẽ gật đầu: “Trong lòng cậu hiểu rõ là tốt, hôm nay cậu bước vào Phú Thần có lẽ cũng đã hiểu sự chênh lệch giữa Phú Thần với những cảnh giới khác là thế nào. Phản Tổ Minh có thể lấy tư cách là một trong bốn thế lưc lớn nhất, không chỉ trông đơn giản thế đâu, cậu nhất định phải để ý”
Trương Thác nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn đã nhắc nhở”
“Mặc dù cậu chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vốn lấy kinh nghiệm của cậu mà nói, tôi cũng không có cách nào truyền dạy cho cậu nhiều kinh nghiệm được. Hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân cậu.” Sài Vạn Hoành mở miệng: “Nếu chuyện đã kết thúc, vậy tôi sẽ rời đi trước. Bây giờ cậu đã tiếp nhận vị trí giáo chủ của châu lục lớn phương Đông, qua một thời gian ngắn, cậu cần phải đến Thành Thánh tổ chức lễ nghi một chuyến, Áo Tang sẽ báo lại với cậu sau”