Nhưng đối với vị sư thúc này, anh có ấn tượng rất sâu sắc. Lúc đầu trong hang động của người chết sống lại, Sở Thanh đã đặc biệt giữ lại Trương Thác, giao phó một số việc. Những chuyện kia, anh nhớ rất rõ ràng, là một người làm việc lớn, cách làm của ông khiến Trương Thác rất kính nể.
Nhưng hôm nay, còn chưa gặp lại ông, lại nghe được tin tức lần này.
Đôi mắt Dương Đức Phi lộ ra sự tiếc nuối: “Là một đại anh hùng lớn, đã từng là sự tôn tại mà tôi luôn khao khát, nay lại tan thành mây khói. Là một người khống chế tinh thần, vượt lên tất cả, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được năm tháng chảy trôi.
Sáo ngọc trong tay Áo Tang xoay một cái. Ngay lúc đó, mũ rộng vành trên đầu Áo Tang trong nháy mắt vỡ ra, lộ ra một gương mặt đầy những vết sẹo: “Năm đó lúc tôi sắp một bước trở thành ma quỷ đã đại nhân đã kéo tôi trở về, đối với tôi ân nặng như núi, như đước sinh ra lần nữa. Bây giờ, đại nhân không còn nữa, chỉ vì tôi để lại một mệnh lệnh cuối cùng. Dù là liều mạng, Áo Tang Áo Tang tôi cũng phải ngăn cản khai quật truyền thừa Tây Hạ”
Ngay lúc chữ “Hạ” vừa dứt, trong nháy mắt xung quanh người Áo Tang phát ra ánh sáng màu xanh biếc, màu sắc của ánh sáng này giống y như sáo ngọc tạo thành, một chùm ánh sáng bao phủ xung quanh Áo Tang.
Khí thế trên người Áo Tang đang trỗi dậy với tốc độ rất nhanh.
Lúc trước đối mặt với Áo Tang, Trương Thác có một cảm giác rất nhẹ nhàng. Bởi vì thực lực của anh sớm đã vượt qua Áo Tang. Nhưng bây giờ khí thế từ Áo Tang truyền đến lại khiến anh cảm thấy rất áp lực.
Biến hóa như thế kéo dài đến hơn mười giây, chùm sáng dần tiêu tan, Áo Tang vẫn đứng tại nơi đó, vẻ ngoài của ông ta không thay đổi gì nhưng ánh sáng mà ông ta phát ra khiến cho mỗi người đều cảm thấy hít thở không thông.
Trương Thác đứng sau lưng Bạch Phi Vân lẩm bẩm nói: “Năm đó, Tham Lang, Thất Sát, Phá Quân ba người bọn họ được mệnh danh là ba ngôi sao sáng nhất. Thực lực mỗi người đều vô cùng mạnh mẽ. Nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, mà ba bọn họ đều lựa chọn mai danh ẩn tích. Không nghĩ tới, lúc này, Thất Sát lại xuất hiện.
Cơ Thịnh Nhân gật đầu: “Ba người này tính cách khác biệt, trong đó Thất Sát là khiến người khác sợ hãi nhất, chuyên đi giết người, nắm giữ sinh tử của người khác trong tay. Năm đó đã khiến mọi người sợ hãi. Nhưng lại nghe nói giết người quá nhiều, tẩu hỏa nhập ma. Lại không nghĩ rằng đã bái ông Sở làm sư phụ.”
Khương Thần Phát nói: “Thất Sát bây giờ, mất đi một phần sát ý, lại có thêm vài phần trầm ổn. Đến cuối cùng cũng không biết là bây giờ mạnh hơn hay quá khứ mạnh hơn.
Triệu Chính Khải đứng một bên nghe được, lắc đầu: “Mặc kệ là hiện tại hay là quá khứ, chỉ cần ông ta cầm sáo ngọc thì cao thủ hàng đâu trong thiên hạ này nhất định phải có tên ông ta: Sài Vạn Hoành nhìn sự thay đổi của Áo Tang, mở miệng nói: “Áo Tang, hội trưởng có lệnh, cũng không nhất định phải ngăn cản khai quật truyền thừa Tây Hạ. Chỉ cần hậu duệ Tây Hạ có thể ăn năn hối lỗi thì có thể tiếp nhận truyền thừa”
Áo Tang khẽ lắc đầu: “Hội trưởng Thần Ẩn nói gì, tôi không quan tâm. Chuyện đại nhân giao phó, cho dù phải liều cái mạng của Áo Tang tôi, cũng phải làm cho được. Muốn tiếp nhận truyền thừa Tây Hạ thì phải bước qua xác của tôi trước.”
Dương Đức Phi cầm ngang thanh kiếm trước người, gảy nhẹ thân kiếm, phát ra một âm thanh.
“Không nghĩ rằng, trong thời gian ngắn, Dương Đức Phi tôi lại được so tài với hai trong ba vị Thiên Tinh. Điều này với tôi mà nói là một vinh hạnh vô cùng lớn lao.”
Dương Đức Phi và Áo Tang đứng đối diện nhau.
Một người tay cầm Thiết Kiếm, một người tay cầm sáo ngọc.
Bên cạnh Dương Đức Phi từng tầng ánh sáng tỏa ra, ông †a không nhúc nhích nhưng đường kiếm đã đã bắt đầu phóng ra.
Từng hồi, từng hồi sáo vang lên bên tai mỗi người. Nghe được tiếng sáo này, mỗi người đều cảm thấy trong lòng bình tĩnh trở lại và an tâm hơn. Đến Trương Thác lông mày nhíu chặt cũng không nhịn được mà thả lỏng ra.