Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa một tập đoàn được mệnh danh là có ba mươi tỷ vốn lưu động và một công ty hàng đầu ở Châu Xuyên có thể sẽ trở thành một khung cảnh lịch sử trong giới kinh doanh của tỉnh Tây Hạ.
Đang lúc tấy cả mọi người đều đang nghĩ rằng Lâm Ngữ Lam sẽ nhiệt tình nói chuyện với Uông Hoàng Minh lại phát hiện Lâm Ngữ Lam không hề xem trọng ánh mắt của Uông Hoàng Minh.
“Ông là ai? Chúng ta quen nhau sao?” Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam khó hiểu quan sát Uông Hoàng Minh.
Uông Hoàng Minh biết chuyện hôm qua xảy ra ở cửa hàng, ông ta đã nghĩ đến chuyện hôm nay gặp mặt sẽ tràn ngập mùi thuốc súng, nhưng thật sự không ngờ Lâm Thanh Hàm lại tỏ ra trực tiếp như vậy.
Những người trong bữa tiệc cũng rất ngạc nhiên trước thái độ của Lâm Ngữ Lam.
Một số người tin tức nhanh nhẹn thấp giọng nói.
“Tôi nghe nói hôm giám đốc Lâm có mâu thuẫn với người của tập đoàn Trí Tín”
“Tôi cũng nghe nói giám đốc nhân sự của cửa hàng mới được khai trương vào hôm qua, giám đốc Lâm muốn loại Trí Tín khỏi cuộc chơi.”
“Đây là có gì? Ba mươi tỷ vốn lưu động của Trí Tín không chỉ là nói suống đâu, nó còn lớn hơn nhiều so với Nhất Lâm”
“Có thể Nhất Lâm có chút kiêng dè Trí Tín, không muốn để Trí Tín chen một chân vào?”
“Cũng có thể có khả năng này, dù sao thổ địa vẫn là rất thoải mái ngồi dậy”
Lần lượt có những tiếng xì xào liên tiếp vang lên từ trong đám đông.
Vẻ mặt Uông Hoàng Minh hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: “Giám đốc Lâm, xin tự giới thiệu tôi là chủ tịch tập đoàn Trí Tín, Uông Hoàng Minh”
“Ồ”” Nét mặt Lâm Ngữ Lam không chút thay đổi, trả lời, “Tập đoàn Trí Tín ư? Tôi chưa từng nghe nói. đây là cuộc gặp của Hiệp hôi Thương mại tỉnh Tây Hạ, các ông nhận được thư mời chưa?”
Uông Hoàng Minh nghe xong lời này, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi.
Bây giờ, bất cứ ai có mặt ở đây đều có thể nhìn ra Lâm Ngữ Lam đang gây chuyện với tập đoàn Trí Tín.
“Giám đốc Lâm, tôi không hiểu ý của cô” Uông Hoàng Minh chau mày.
“Tôi cũng không hiểu ông có ý gì? Đây có thể xem như xâm nhập trái phép vào bữa tiệc của chúng tôi đúng không?”
Lâm Ngữ Lam khoanh hai tay trước ngực, tuy rằng cô nhỏ hơn Uông Hoàng Minh đến hai mươi tuổi nhưng về mặt khí chất thì không thua Uông Hoàng Minh chút nào.
Đứng ở phía sau Lâm Ngữ Lam, Điền Hoàng Phi nhíu mày, vội vàng chạy lên, kéo ống tay áo của Lâm Ngữ Lam, nói nhỏ: “Giám đốc Lâm, là tôi mời chủ tịch Nhất đến”
“Điền Hoàng Phi!” Trương Thác quát lớn một tiếng, đi lên phía trước nắm lấy cổ tay Điền Hoàng Phi: “Lúc giám đốc Lâm của các cô làm việc còn cần cô đi lên dạy sao? Hả?”
Điền Hoàng Phi giật mình trước tiếng quát của Trương Thác, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị Trương Thác năm lấy cổ tay kéo sang một bên.
“Điền Hoàng Phi, xem ra cô vẫn chưa nghe lọt lời tôi vừa nói” Trương Thác cười lạnh với Điền Hoàng Phi: “Nhớ cho.
kỹ, cô chỉ là phó giám đốc thôi, giám đốc Lâm của các cô đang nói chuyện, lúc nào thì đến lượt cô nói leo hả? Thu lại lòng đố ky của cô chút đi!”
“Tôi…” Điền Hoàng Phi há miệng vừa định lên tiếng, giọng nói của Lâm Ngữ Lam đã vang lên.
“Được rồi, anh đừng trách Hoàng Phi, cô ấy tốt nghiệp chưa lâu, đầu óc đơn giản, bị người ta lừa gạt cũng là chuyện bình thường.”