Sau khi nhìn rõ cô gái trước mặt, trong mắt Tổ Lâm mở lớn, cô gái này trông rất giống Chu Ngọc Ninh, à không chỉ giống mà so với Chu Ngọc Ninh còn quyến rũ hơn nhiều! Sự quyến rũ này làm cho Tổ Lâm không cách nào chống cự nổi, rõ ràng là bộ dáng của người con gái mà cậu ta quen thuộc nhưng lại mang một chút hơi thở xa lạ, mà hơi thở này trên người cô ta càng làm cho Tổ Lâm sinh ra dục vọng chinh phục mãnh liệt.
Cô ta nhìn Tổ Lâm, nhẹ nhàng nói: “Anh là người kế nhiệm của Quang Minh đảo chủ nhỉ… À không, phải là Quang Minh đảo chủ, và Quân vương địa ngục mới chứ, rất xin lỗi, quan minh đảo chủ trước đây rất tài giỏi nên cho dù anh ta đã thoái vị tôi vẫn hay nhầm anh ta vẫn đang tại vị, đây là lỗi của tôi”
Tổ Lâm nhướng mày, bắt đầu cảm thấy người con gái này rất phiền phức, người này với Chu Ngọc Ninh không những có vẻ ngoài giống nhau mà đến cách ăn nói, hành động, cử chỉ cũng rất giống.
Tổ Lâm hơi mất kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc cô muốn nói gì đây, tôi không có nhiều thời gian để đứng đây nghe cô nói linh tinh đâu”
Cô ta che miệng cười: “Hihi, thì ra, quân vương địa ngục mới lại nóng nảy thế, tức giận lên một cái là có thể giết cả người con gái mình yêu bấy lâu”
Mặt Tổ Lâm lộ rõ vẻ hoảng sợ.
“Anh không cần kinh ngạc đâu, tôi còn biết nhiều thứ về anh lắm, xin tự giới thiệu, tôi là Châu Ninh được Hồi Tuấn Minh phái đến”
“Châu Ninh? Hồi Tuấn Minh?” Tổ Lâm nhẩm đi nhẩm lại hai cái tên này trong miệng, Châu Ninh thì nghe có vẻ giống Ngọc Ninh nhưng Hồi Tuấn Minh thì cậu ta chưa từng nghe tới.
Sau khi tiếp nhận chức Quang Minh đảo chủ, Tổ Lâm đã tìm hiểu được một khối lượng kiến thức lớn để bù lại nhưng cậu ta chưa từng nghe ai nhắc đến cái tên Hồi Tuấn Minh, cô †a có thể biết được sự việc xảy ra tối hôm qua, điều này chứng †ỏ cô ta sẽ không nói láo.
Tổ Lâm thấp thỏm nhíu mày, nếu cô ta nói chuyện đêm qua cho đội tuần tra biết thì sẽ có chuyện gì xảy ra?
Châu Ninh nghỉ ngờ nhìn Tổ Lâm: “Sắc mặt của anh không được tốt lắm thì phải?”
“Nói thẳng luôn đi, cô muốn gì ở tôi?” Tổ Lâm lại nói thêm: “Còn chuyện đêm qua tôi mong cô hãy quên đi.”
“Ha ha” Châu Ninh che miệng cười, tiếng cười vang như tiếng chuông bạc đing đang: “Chẳng lẽ ngài Quân vương địa ngục nghĩ là tôi đang đem chuyện đêm qua ra để đe dọa hay sao? Thế nhưng việc mà đêm qua anh làm đâu có phải chuyện gì lớn lao đâu?”
Tổ Lâm lại giật mình, cho tới thời điểm này, cậu ta vẫn giữa tư duy của người bình thường, cho dù thân phận đã có sự chuyển biến lớn nhưng lối suy nghĩ của cậu ta vẫn vậy, vẫn vô thức sợ bị đội tuần tra biết được việc phạm pháp mình làm.
Lời nói vừa rồi của Châu Ninh như một tiếng chuông cảnh tỉnh làm cho Tổ Lâm tỉnh táo trở lại, nhưng sau khi nhớ ra thân phận của mình rồi thì cậu ta lại sinh ra cảm giác mất kiên nhãn không muốn nghe Châu Ninh nói nữa.
Châu Ninh vẫn luôn nhìn chằm chằm Tổ Lâm, nhìn thấy sắc mặt Tổ Lâm biến đổi thì mỉm cười, nói: “Ngài tân vương, chỉ là giết một người phụ nữ chẳng quan trọng gì mà thôi, đối với đảo Ánh Sáng mà nói chỉ như giãm chết một con kiến, không cần bận tâm đến. Chuyện tôi muốn nói với anh là chuyện khác cơ.”
Tổ Lâm trâm ngâm một lúc: “Cô nói đi”
Châu Ninh nở một nụ cười, vươn tay chụp lấy cánh tay của Tổ Lâm.
Tổ Lâm theo phản xạ tránh đi một chút, sau đó tùy ý để Châu Ninh chụp lấy cánh tay của mình.
Châu Ninh ghé sát bên tai Tổ Lâm, thấp giọng nói: “Ngài tân vương, mặc dù bây giờ đảo Ánh Sáng là do anh quản lý, nhưng người của thế giới ngầm chỉ thừa nhận một mình cựu vương, đừng nghĩ bây giờ anh đứng trên vạn người, chỉ cần một câu nói của cựu vương, tất cả những gì anh năm trong tay đều sẽ tan thành mây khói, nói trắng ra là, tất cả những thứ anh có, chẳng qua là người ta bố thí cho anh mà thôi”
“Bố thí!” Tổ Lâm siết chặt nắm tay, nhả ra hai chữ.
Tối hôm qua, Chu Nhất Ninh cũng nói ra hai chữ này.
Châu Ninh bỗng buông cánh tay Tổ Lâm ra, lùi lại một bước, động tác này làm Tổ Lâm đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi mất mát.