Trương Thác xúc động nói một câu, một người sống xa nhà như anh, vĩnh viễn sẽ không tìm được cảm giác gia đình như ở Châu Xuyên thế này.
Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Cũng đã từ rất lâu rồi”
“Ha ha” Trương Thác cười lớn: “Những chuyện phiền não đã được giải quyết xong rồi, hưởng thụ cuộc sống mới là quan trọng, vợ à, chúng ta về nhà thôi!”
Trương Thác vừa nói xong liền ôm Lâm Ngữ Lam nhấc lên, giống như kiểu ôm của công chúa đi xuống sân bay.
Đúng lúc người trong sân bay không hề ít, bọn họ đều đổ đồn ánh mắt về phía bọn họ.
Lâm Ngữ Lam đỏ mặt, đấm nhẹ vào vai Trương Thác: “Anh muốn chết sao, nhanh thả em xuống, có nhiều người đang nhìn lắm”
“Không thả” Trương Thác nhất quyết lắc đầu: “Anh ôm vợ của anh, bọn họ muốn nhìn thì cho bọn họ nhìn, cũng chẳng sao, anh ôm vợ của mình thì phạm pháp sao?”
Lâm Ngữ Lam thấy bộ dạng đắc ý của Trương Thác, biết là anh ấy sẽ không thả mình xuống, mặt Lâm Ngữ Lam không dày như Trương Thác, chỉ còn cách vùi đầu vào ngực Trương Thác.
“Em nói này hai người, hai người ân ái với nhau có thể nghĩ đến cảm giác của em chút không?” Mẽ Thanh ở đằng sau Trương Thác khiếu nại: “Dù sao em cũng là người sắp gả đi, kết quả lại bị anh làm loạn buổi hôn lễ lên”
“Được rồi, được rồi, đừng có làm bộ tiểu thư nữa” Trương Thác cười: “Cùng lắm thì anh giới thiệu cho em một anh chàng đẹp nhiều tiền được chưa?”
Mễ Thanh lông mày chau lại: “Làm bộ tiểu thư? Họ Trương kia, hôm nay anh phải nói rõ cho em, cái gì gọi là làm bộ tiểu thư chứ!”
Mễ Thanh nói xong vươn tay muốn đánh Trương Thác.
Trương Thác cười ha ha, ôm lấy Lâm Ngữ Lam chạy về phía trước.
Mấy tháng nay đối với Trương Thác mà nói thù hận cũng nhiều, chém giết cũng nhiều, nhưng khoảnh khắc đặt chân lên đến đất Châu Xuyên, Trương Thác cảm nhận được trong lòng bản thân đột nhiên bình yên trở lại. Ai có thể biết được, một người ở Thành Thánh giương oai, có mấy nghìn nhân vật muốn đuổi giết giáo chủ, bây giờ cũng giống như thế, nhưng là trêu đùa đuổi nhau.
Một chiếc xe thương gia đã sớm đỗ ở trước sân bay chờ, lúc Trương Thác bế Lâm Ngữ Lam lên xe mới phát hiện cô ấy đã ngủ từ lúc nào rồi, gục đầu trong ngực anh, phát ra hơi thở đều đặn, cơ thể cô theo tiềm thức cuộn tròn lại.
Trương Thác hít sâu một hơi, quãng thời gian gần đây những chuyện xảy ra quay Lâm Ngữ Lam và Mễ Thanh, anh đã nghe qua.
Hai cô gái bị Tiêu Thị giam lỏng, tuy không thể hiện ra bên ngoài, nhưng không thể tránh khỏi sợ hãi, e là mấy tháng nay đều không được nghỉ ngơi tốt.
Trương Thác vuốt mái tóc dài của Lâm Ngữ Lam, anh lại nhớ đến lời Huyền Thiên Lân nói với anh, muốn bảo vệ người đằng sau mình, thì bản thân cần phải mạnh hơn, giãm mọi thứ xuống dưới chân, khiến cho người khác khi nghe đến tên mình phải phát run, phải sợ hãi, nếu không sẽ có ngày muốn động tay với anh, rồi sẽ có người cảm thấy anh thật dễ bắt nạt, rồi sẽ có người chú ý đến người nhà bên cạnh anh.
“Đi thôi, về nhà thôi” Trương Thác nắm chặt tay cô gái đang ngủ say, nói nhỏ với tài xế.Căn biệt thự ở thị trấn đã ba tháng rồi không có người ở, Trương Thác ôm lấy Lâm Ngữ Lam đang ngủ say đi vào phòng, trong phòng đã phủ một lớp bụi dày.
Nơi này nằm hướng tây bắc, dù là đã khóa cửa nhưng cũng không tránh khỏi bị gió thổi bụi đọng lại.
Trương Thác lắc đầu, nhìn thế này có lẽ tối nay không thể ở đây được.
Nhìn lại đồng hồ, bây giờ đã qua mười một giờ tối, Trương Thác chọn một chiếc Maserati đã lâu không ai động đến ở trong sân, ném chìa khóa cho Mễ Thanh: “Đi thôi, đến đại viện nhà họ Lâm”
Mễ Thanh đỡ lấy chìa khóa Trương Thác ném sang trong tiềm thức.
“Nhìn gì mà nhìn” Trương Thác kéo cửa ghế sau, ôm Lâm Ngữ Lam ngồi vào “Anh ôm vợ anh ngủ, em lái xe”
Mễ Thanh cắn răng cắn lợi: “Họ Trương kia, đừng có đợi đến lúc em tìm được đàn ông!”