Ở trước cửa Nhà họ Tô, Lâm Ngữ Lam ngây người đứng tại chỗ, ngay cả ánh mắt cũng không chuyển động dù một chút, cứ như thế nhìn chăm chăm về phía trước, trong ánh mắt chợt dại ra.
Lời nói của Tô Văn Việt như một trái bom nổ uỳnh trong một tiếng trong lòng Lâm Ngữ Lam.
Hòn đảo ấy…đã chìm?
Trương Thác… đã chết rồi?
Một loại cảm giác không chân thật mãnh liệt tràn ngập trong lòng Lâm Ngữ Lam, nhưng mà lý trí lại nói cho Lâm Ngữ Lam biết đây chính là sự thật!
“Cái này… Sao có thể chứ?”
Đôi môi Lâm Ngữ Lam run lên bần bật, nét mặt trắng bệch, mặt cắt không có một giọt máu, túi xách cầm ở trong tay chơt rơi xuống dưới đất.
Cả người Lâm Ngữ Lam bắt đầu hoảng loạn, thân thể của cô hiện giờ chẳng còn một chút sức lực nào cả.
“Cô ơi!” Tô My vội vàng nâng Lâm Ngữ Lam đứng dậy, nếu như cô chậm một giây thì có lẽ Lâm Ngữ Lam sẽ ngã xuống đất luôn rồi.
Hình dáng của Trương Thác không ngừng xuất hiện ở trong đầu Lâm Ngữ Lam, hình ảnh quỳ xuống mặt đất ấy, hình ảnh vui vẻ cười với mình ấy, hình ảnh cúi người ở trong phòng bếp, hình ảnh lần đầu gặp nhau, hình ảnh ở trong vũ hội…
“Ngữ Lam…” Tô Du Khanh nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Ngữ Lam liền hơi mở miệng lại chẳng biết nên nói cái gì.
Từng có nhà khoa học đưa ra một vấn đề như vậy, hành tinh mà chúng ta đang ở, ở chỗ sâu bên trong lòng đất rốt cuộc là có cái gì, vấn đề này đã bao nhiêu năm trôi qua, có vô số người tìm tòi, nghiên cứu cho đến tận ngày hôm nay cũng vẫn không có được đáp án chính xác.
Ở phía dưới sa mạc Sossusvlei ở châu Phi xa xôi có một tòa ngục giam, sự tồn tại của tòa ngục giam này thì sợ rằng kể cả là người cầm quyền ở chỗ này thì cũng chẳng thể biết rõ được, nó đã tồn tại được trăm năm, nghìn năm hay thậm chí còn lâu hơn nữa, chỉ có mỗi trọng phạm có tội ác tày trời thì mới có thể bị lưu đày vào trong ngục giam này và sau đó không bao giờ trở ra được nữa.
Đối với tòa ngục giam này, người biết tới nó thì gọi là địa ngục, giống như cái nơi chỉ có người chết mới có thể tới trong truyền thuyết vậy, vào trong ngục giam này rồi thì người cũng gần giống như đã chết rồi vậy.
Trương Thác khó khăn mở hai mắt ra, khắp nơi đều tối om, tối tới mức chẳng thể nhìn được năm ngón tay vậy.
Trương Thác chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới vô cùng đau đớn, chỉ động một chút thôi cũng đã rất khó khăn rồi, anh thử chuyển động khí trong cơ thể mình lại phát hiện không thể chuyển động dù chỉ một chút.
Trương Thác sờ mặt đất thấy hơn lạnh lẽo, anh cố gắng giúp mình ngồi xếp bằng lại tiếp tục thử vận khí trong cơ thể lần nữa, nhưng vẫn như cũ.
“Không cần thử nữa” Một tiếng nói trêu tức vang lên từ bên cạnh: “Ở mười tám tầng địa ngục này không thể nào vận khí được đâu, ngay cả cao thủ cảnh giới Phù Thần thì cũng không thể vận khí được chứ đừng nói tới một kẻ là cảnh giới Hóa Hình như cậu… Không đúng, nhãi con này hơi kì lạ, nếu là cảnh giới Hóa Hình thì cậu cũng chẳng phải là cảnh giới Hóa Hình, nhưng mà nếu như nói không phải thì thực lực của cậu lại vừa vặn đến cảnh giới này, không lế bây giờ cách tu luyện lại đã trở nên kì quái như này sao?”
Trước mắt tối om, tuy rằng Trương Thác không thể nhìn thấy người nói chuyện nhưng mà lại có thể nhận rõ phương hướng mà âm thanh truyền tới.
“Ông là ai!” Trương Thác cố chịu sự đau nhức trên người mình mà nhìn về phía âm thanh truyền tới.
“Tôi?” Người này cười tự giễu bản thân: “Đã quá lâu rồi, không ai gọi tên tôi, tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa”
Một tiếng kéo lê dưới mặt đất vang lên khiến cho Trương Thác có thể cảm nhận được người này đang từ từ đi tới chỗ mình.
Hai tay Trương Thác nắm thật chặt, cực kì tập trung, hiện tại ngay cả việc mình đang ở đâu anh cũng không biết được nên phải luôn luôn đề phòng xảy ra điều ngoài ý muốn nào đó.
Khi mà người phát ra âm thanh kia đứng cách Trương Thác còn tầm ba mét nữa thì lại dừng lại, nói: “Cậu chẳng cần phải căng thẳng thế, cậu là thành viên mới đầu tiên tới địa ngục này trong vòng một trăm bốn mươi năm qua, tôi sẽ không làm gì cậu đâu.”