Thành viên lính tuần, mọi người nhà họ Lâm, mọi người nhà họ Tân, kể cả thành viên Cục Chín Tấn Hằng mang tới đều xem rõ ràng video này. Phần đông thành viên Cục Chín đều có dáng vẻ không dám tin nhìn về phía Tấn Hằng.
“Được lắm! Anh là đồ khốn kiếp, là anh cố tình mưu hại ông nội tôi. Tôi giết anh!” Đội trưởng lính tuần đang ấn Lâm Xuyên xuống đất hét lớn một tiếng, siết nắm đấm phóng về phía Tấn Hằng.
Vẻ mặt Tấn Hằng khó coi như sắp nhỏ ra nước. Anh ta nào ngờ tất cả những gì mình làm lại bị người ta ghi lại toàn bộ.
Camera ẩn này chắc chắn đã được chuẩn bị từ trước.
“Tôi đã nói cho anh biết từ trước rồi” Trương Thác mỉm cười nhìn Tấn Hăng: “Nếu muốn làm trò hề hãm hại này thì anh nên làm cho cẩn thận”
Lâm Xuyên vọt tới trước mặt Tấn Hằng, vung một đấm lên nhưng bỗng đứng sững ở đó. Một họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Lâm Xuyên, phát ra ánh sáng khiến người ta rùng cả mình.
Tấn Nguyên Uy cầm súng ngắn trong tay, ngón trỏ phải đặt trên cò súng: “Ông động vào con trai tôi thử xem?”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo mặt Lâm Xuyên. Lâm Xuyên nuốt mạnh nước miếng, vừa định lên tiếng thì đã thấy mặt đầy chất lỏng đỏ tươi.
Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn truyền vào tai Lâm Xuyên.
Tay cầm súng của Tấn Nguyên Uy rơi xuống một bên, còn bản thân ông ta thì lùi lại mấy bước, tay phải nắm cánh tay phải của mình. Chỗ nối giữa cổ tay và cánh tay phải của Tấn Nguyên Uy thì đứt ra hoàn toàn, máu tươi phun ra không ngừng từ đó.
“Tay! Tay! Tay của tôi! Tay của tôi!” Tấn Nguyên Uy hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt trắng bệch.
“Ở trước mặt tôi, đừng bao giờ cầm súng chỉ vào người nhà tôi” Giọng nói của Trương Thác vang lên, từng câu từng chữ đều mang theo một luồng khí lạnh lẽo khiến người khác không khỏi run rẩy.
Bạch Bào Nhân liền lớn tiếng quát: “Tấn Uy Nghiêm, Tấn Hằng! Hai bố con các người cấu kết với thế lực bên ngoài phá hoại quan hệ liên minh, lại còn vu oan giá họa cho Lâm Nhạc Hằng thuộc nhà họ Lâm của Châu Xuyên, bây giờ tôi lấy thân phận là kiếm sĩ Cục Chín hủy bỏ chức vị nội ủ ỉ Sắc mặt của Tấn Hằng đã trở nên xám xịt và vô cùng khó coi.
“Người chấp kiếm ở đâu!” Bạch Bào Nhân lớn tiếng quát một lần nữa.
Những người chấp kiếm vốn dĩ đang bị chặn ở ngoài cửa nhà họ Tân đều nhanh chóng xông vào.
“Bắt lấy hai bố con Tấn Uy Nghiêm!”
Mệnh lệnh của Bạch Bào Nhân vang lên, những người chấp kiếm nhanh chóng xông qua bên cạnh hai bố con Tấn Uy Nghiêm, họ căn bản không quan tâm bây giờ Tấn Uy Nghiêm đã bị chặt đứt một cánh tay mà trực tiếp bắt lấy ông ta.
Những thành viên trong Cục Chín đi theo Tấn Hằng đến đây đều im lặng mà đứng nhìn mọi chuyện, họ không hề có động tĩnh gì, những hành động của Tấn Hằng đã nghiêm trọng vi phạm quy tắc của Cục Chín, bọn họ tuy là thuộc hạ của Tấn Hằng nhưng sẽ không vì Tấn Hằng mà phản bội lại Cục Chín.
Hiện tại, tất cả mọi chuyện đều đã được sáng tỏ, hai người nhà họ Tân là giả chết, sự việc này căn bản không hề có hung thủ.
Lâm Nhạc Hằng bị người khác hãm hại.
Đội trưởng đội tuần tra sải bước đến bên cạnh Trương Thác, rồi vươn tay ra chào hỏi: “Anh Trương, xin chào”
Trương Thác lớn tiếng cười rồi nắm lấy tay của đối phương: “Lần này phải nhờ công của anh, nếu không làm sao có thể khiến tên họ Tấn kia dễ dàng mắc bãy được?”
Thật ra từ đầu đến cuối, Tấn Hằng đã bỏ lỡ một vấn đề vô cùng quan trọng trong sự việc này, đó chính là địa vị của Trương Thác.
Với thân phận của Trương Thác mà nói, sau khi nhà họ Lâm và nhà họ Tân tiếp xúc với nhau và xảy ra chuyện này, người đầu tiên tìm đến Trương Thác là cấp cao của Cục Chín, chứ chẳng phải những phiền phức do Tấn Hãng dẫn tới.
Trước khi Tấn Hằng đến gây sự thì Trương Thác đã tiếp xúc với những cấp cao của Cục Chín, đồng thời cũng liên hệ với những tuần tra của Đô Thành, đêm đó, Trương Thác đã đến dò thám tình hình của nhà họ Tân và cố ý xóa đi dấu vết do tuần tra vẽ trên mặt đất, những thứ này đều đã thương lượng trước với tuần tra.