Trong công ty bảo vệ, thường đều là thúc giục người thuê trả trước mười phần trăm tiền cọc, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới trả phần còn lại, với cá ba mươi phần trăm của An Đông Hưng đã vượt xa so với giá thị trường.
“Haha” An Đông Hưng cười nhẹ: “Có điều các vị, trước khi thực hiện nhiệm vụ, tôi nói lời xấu trước, nếu như có người bỏ dở giữa đường, thì tiền hoa hồng còn lại một đồng tôi cũng không trả”
“Giám đốc An yên tâm, nếu chúng tôi đã làm ngành này, chính là lấy tiền ra để bán mạng!” Người của công ty bảo vệ Hựu Hùng hất tay nói.
An Đông Hưng gật đầu.
Bảo vệ của công ty Đông Hòa rất nhiều, vì vậy ông ta chọn năm công ty còn lại thay vì Hằng Minh, chính là bởi vì tính chất của băm công ty này khác với đại đa số công ty bảo vệ còn lại.
Rất nhiều công ty bảo vệ, chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ, nhưng năm công ty này chẳng khác gì lính đánh thuê thời cổ đại, cho tiền rồi thì bọn họ sẽ dám bán mạng, còn về Hằng Minh chỉ có người giới thiệu cho An Đông Hưng, sau khi An Đông Hưng thử một chút thì liền liên hệ được.
“Được, vậy thì chúc chúng ta mã đáo thành công, hy vọng các vị cả một đoạn đường đều có thể đồng tâm hiệp lực, vì hoàn thành nhiệm vụ mà nỗ lực!” An Đông Hưng lần nữa nâng ly: “Cạn ly!”
“Cạn!”
Tất cả những người trong sảnh tiệc, đều nâng ly bia lên.
Ăn được một nửa, thuộc hạ của An Đông Hưng là chủ quản Trần bắt đầu giao nhiệm vụ cho mỗi một công ty bảo vệ, rất nhiều nhiệm vụ đều có người phụ trách bao gồm cả việc bảo vệ vật tư.
Ai cũng biết chuyến đi sa mạc này, chắc chắn không phải một chuyến du lịch nhàn nhã, trong cái sa mạc hoang vắng không người đó chuyện gì cũng có thể xảy ra, trong đó không thiếu những thứ vô cùng hung ác, bị đe dọa ép bức đến tột cùng, trong sa mạc hoang dã vật tư chính là tài sản lớn nhất.
Nhiệm vụ cụ thể là mở đường tìm kiếm, được giao cho bảo vệ Dụ Hưng có thực lực mạnh nhất.
Sau khi mọi người đều được sắp xếp nhiệm vụ, mọi người đột nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là sự phân phối nhiệm vụ lần này bảo vệ Hằng Minh nhận tiền hoa hồng tương đương với bảo vệ Dụ Hưng lại không được phân cho bất kì nhiệm vụ nào hết, ba mươi hai người bọn họ cứ như đi theo để du lịch!
“Chủ quản Trần, tôi hỏi ông vậy bảo vệ Hằng Minh sao lại nhàn rỗi như vậy?”
Người phụ trách của bảo vệ Hựu Hùng lên tiếng hỏi.
“Đây…” Sắc mặt chủ quản Trần khó coi, nhìn An Đông Hưng một cái, về việc tại sao không phân phối nhiệm vụ cho bảo vệ Hằng Minh, bản thân ông ta cũng nghĩ không thông, nhưng đây là việc An Đông Hưng căn dặn ông ta cũng không có cách nào.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của chủ quản Trần, người của một bên công ty khác lên tiếng nói: “Có gì mà nghĩ không thông chứ, đám người của Hằng Minh, một đám già yếu bệnh tật, bọn họ thì có thể làm gì chứ? Nếu như để vật tư cho bọn họ bảo quản, bị cướp lúc nào còn chưa biết, để bọn họ mở đường? E rằng lúc đó sẽ làm liên lụy đến tất cả chúng ta, An Đông Hưng đây là đã kí hợp đồng rồi, muốn nuốt lời cũng không được, chỉ có thể nhận thôi, hai mươi mốt tỷ không phải là con số nhỏ gì đâu”
“Mẹ nó, đến lúc đó tôi không muốn quản cái đám già yếu bệnh tật này đâu” Người phụ trách của Hựu Hùng là Tào Chung lên tiếng: “Vào sa mạc, sống chết của bọn họ không liên quan đến chúng ta”
“Vốn dĩ đã không liên quan đến chúng ta, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ ông An Đông Hưng, còn về đám già yếu bệnh tật này, tôi cược bọn họ không đến mười ngày sẽ chủ động cút xéo!” Một người của công ty bảo vệ Nguyên Phong nói.
“Tôi cược bảy ngày!” Tào Chung lên tiếng.
“Bảy ngày? Năm ngày đã giỏi lắm rồi!” Chủ quản Trần cũng không nhịn nổi Mấy người đối mắt vài giây, phát ra một trận cười lớn.
Tổ Lâm nghe tiếng cười truyền lại từ xung quanh, chỉ cảm thấy vô cùng chói tai, dồn nén một sự tức giận trong lòng.
“Trương tổng, bọn họ cũng có chút quá đáng quá rồi!” Tổ Lâm ngồi bên cạnh Trương Thác, tức giận nói, một bàn đồ ăn ngon cũng có chút cảm giác nuốt không nổi.
“Quá đáng sao?” Trương Thác cười, “Cậu chỉ cần xem là một đám hề đang biểu diễn là được rồi, nhớ kĩ chuyện này”
“Cái gì?” Tổ Lâm ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy sự nghi hoặc.
“Có vài người càng muốn đối đầu với cậu, chính là càng đố kị cậu, trừ phi cậu là tên phế vật thì mới không có người đặt cậu vào trong mắt, cậu phải rõ việc này trong miệng họ nói nhiều thế nào thì trong mắt biểu hiện sự khinh bỉ nhiều thế đó, cậu nên mạnh hơn bọn họ, hay là mạnh hơn bọn họ!”
Trương Thác gắp một đũa thức ăn, bỏ vào trong miệng.
“Trương tổng, tôi thật sự mạnh hơn bọn họ sao?” Trong mắt Tổ Lâm lộ ra tia bối rối.