“Ánh mắt này của cô có chút kỳ quái.” Trương Thác nói.
“Anh thực sự yêu vợ mình đấy. Vì cô ấy, hôm nay một chuyện nhỏ như vậy, anh lại biến nó thành chuyện to như thế sao?” Trên mặt Tần Nhu lộ ra vẻ ghen tị.
“Cô cũng nhìn ra rồi sao?” Trương Thác bát ngờ liếc nhìn Tần Nhu.
Tần Nhu trợn to hai mắt: “Anh coi tôi là đồ ngốc à. Hôm nay anh chỉ muốn xem thái độ của nhà họ Trình, cho nhà họ Trình nhận ra, dễ dàng để sau này vợ anh thuận buồm xuôi gió đúng không, nếu không với một chuyện nhỏ, anh tức giận đến mức kinh khủng như vậy, còn thấy máu nữa đây.
Trương Thác gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đúng là vì vợ tôi, nhưng đây cũng không phải chuyện nhỏ. Đối với tôi mà nói, lãng phí đồ ăn là phí cả sinh mạng.”
Nghe được những gì Trương Thác nói, Tần Nhu đột nhiên nhớ đến những gì viện trưởng Thôi ở cô nhi viện đã nói với chính mình lúc đó, Trương Thác lúc trước sống cùng mẹ, nhặt rác, ăn rác, đối với anh ấy, thức ăn chính là mạng sống.
Đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa lúc đó, bây giờ đã trưởng thành với bộ dạng như vậy, những nỗi đau trong lòng, không dễ dàng đề có thể tưởng tượng được.
Tần Nhu nhìn ánh mắt Trương Thác, trong lòng bất giác có một chút thương cảm, cho dù anh ấy hiện tại là nam nhân chỉ dùng khí thế của mình có thể áp đảo nhà họ Trình, nhưng không có nghĩa anh áy, cái gì cũng mạnh mẽ, thường là những người thê này sẽ có một trái tim yêu đuối nhất.
“Tần Nhu, tôi phát hiện ánh mắt của cô càng ngày càng quái dị!” Trương Thác nhìn Tần Nhu vẻ mặt sợ hãi.
“Tôi đang nghĩ đến dáng vẻ hung hăng của anh lúc nãy.”
Tần Nhu liếc mắt đưa tình, mạnh mẽ giữ lấy vai Trương Thác: “Dáng vẻ đó thật khiến tôi yêu anh đến chết đi sống lại mắt thôi!”
“Đừng yêu tôi.” Trương Thác nhanh chóng rút cánh tay ra khỏi vòng tay mềm mại của Tần Nhu: “Cô biết mà, tôi đã có vợ.”
“Thế thì có làm sao đâu? Ở Hoa Hạ chúng ta thời cổ đại, những người đàn ông có năng lực đều là ba thê bốn thiếp!” Tần Nhu từ lâu đã miễn dịch với cái cớ có vợ của Trương Thác rồi: “Nói chung là tôi đã nhắm anh rồi, một ngày nào đó anh bị Lâm Ngữ Lam làm tổn thương, tôi sẽ mở rộng vòng tay chờ đợi anh, cho Lâm Ngữ Lam tiếc nuối vô tận. Đền lúc đó, để cho cô ấy khóc đi!”
Trương Thác cười, không nói gì.
Tần Nhu lái xe đưa Trương Thác trở về Ngân Châu, đã hai giờ chiều.
“Trương Thác, anh nói xem đỗ thạch, rốt cuộc tôi có nên làm hay không, đây là cơ cấu của chính phủ phê duyệt đặc biệt, tuy rằng mạo hiểm, nhưng quả thực là một cơ hội.” Tần Nhu vẫn có chút hưng phắn dự án làm đỗ thạch, nếu đặt ở Ngân Châu, đó tuyệt đối chính là một ngành nghề độc quyền.
Trương Thác suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Kỳ thực không phải là không làm được, nhưng trước tiên là cô phải tìm được nguồn hàng tốt, hơn nữa có rủi ro, những vấn đề vận cThác, đều là chỉ phí. Như bây giờ, cô phải lập một kênh vận chuyển. Không có hợp đồng dài hạn một hai năm, không ai kí với cô. Nhỡ may chúng ta làm không được, tiền của cô, đều phải bỏ vào trong rồi . Điều tra thị trường phương diện này, tôi còn chưa nghiên cứu qua, vì vậy không thể cho cô một kết luận được.
“Tôi đã nghiên cứu một chút về thị trường rồi.” Tần Nhu dừng xe ở một cột đèn giao thông, xoay người từ ghế sau lấy ra một văn kiện: “Ở chúng ta đây, đỗ thạch có lẽ nên có thị trường.”
Trương Thác nhìn lướt qua tài liệu mà Tần Nhu mang ra, gật đầu nói: “Bản báo cáo này cũng coi như là chỉ tiết, được rồi, nếu cô đã muốn làm thì tôi sẽ giới thiệu cho cô một người bán hàng. Cô đến đó khảo sát thực tế một chút, cảm thấy được, có thể nhập hàng, giá cả thế nào, anh ấy sẽ đưa giá tháp nhất cho cô.”
*Ha ha, tôi biết anh là tốt nhất mà.” Tần Nhu cười lớn, vươn tay ôm lấy cổ Trương Thác, dùng sức hôn lên mặt Trương Thác một cái.
Trương Thác còn chưa kịp phản ứng, Tần Nhu đã nắm lại tay lái, khởi động xe.
Trương Thác sờ lên mặt mình, có cảm giác nhục nhã vì bị trêu ghẹo.
Nhà họ Chúc cầu cứu Trương Thác tùy ý tìm một nơi để Tần Nhu xuống xe, anh ấy rất sợ cô gái lưu manh này lại có mưu đồ quấy rối.
Tần Nhu nhìn Trương Thác vừa rồi ở nhà họ Trình còn thô bạo phi thường, bây giờ lại giống như một nàng dâu nhỏ, không nhịn được cười lớn.
Sau khi tạm biệt Tần Nhu, Trương Thác gọi điện thoại cho Bạch Trì.
“Lão đại, tôi đang muốn gọi cho anh thì anh gọi đến.” m thanh của Bạch Trì vang lên.