Lấy sức mạnh cường đại đẩy hết không khí ra ngoài, ngay cả không khí vô hình cũng không chịu được lực trùng kích đáng sợ như thế. Thử hỏi nếu đối thủ của Trương Thác đứng đó thì giờ đây đã biến thành hình dáng gì? Bị một cú đấm đấm xuyên qua, hay là bị đánh thành một đống thịt vụn?
Không! Vị Lâm lắc đầu. Thành tựu ở lĩnh vực khoa học kỹ thuật nói với cô rằng nếu một người đối mặt với công kích của Trương Thác, trừ phi lực lượng có thể địch lại Trương Thác, không thì kết cục của người kia sẽ chỉ có một, đó là… bị phân giải! Hoàn toàn phân giải, bị xóa sổ khỏi thế giới này, không để lại chút dấu vết nào.
Đây là cái gì? Đây là năng lực mà chỉ tạo hóa mới có!
Trương Thác thở phào một hơi, chậm rãi đứng dậy lau mồ hôi trên trán, vươn tay nhìn thoáng qua, vừa trải qua đả kích mạnh như vậy, tay anh lại không hề bị thương.
“Lão đại, anh thấy thế nào? Có như lần trước không?” Vị Lâm hỏi.
“Buồn ngủ” Trương Thác nói, vẻ mặt mỏi mệt. Lần trước, anh chỉ hút khí thể, tung ra một đấm, vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm thì rơi vào hôn mê. Mà lần này anh dùng chất lỏng, cường độ và mật độ đều cao hơn lần trước rất nhiều, thậm chí còn đấm hơn mười phát.
Vị Lâm gật đầu: “Năng lượng ẩn chứa trong tinh thể quá khổng lồ. Cảm thấy mệt mỏi là cơ chế bảo vệ của bản thân.
Nhưng có thể khẳng định là chỉ cần trong phạm vi cơ thể người có thể thừa nhận thì thứ này sẽ không có tác dụng phụ ghê gớm gì.”
Trương Thác cất kỹ bốn chai thuốc còn thừa. Thứ này chính là đòn sát thủ, có thể tăng cường lực lượng thân thể trong thời gian cực ngắn. Điều quan trọng nhất là Trương Thác có trực giác, sau khi mình dùng dược tề này thì mỗi quyền mình tung ra đều ẩn chứa khí! Đó mới là khí, khí có tính sát thương, mới phù hợp với ghi chép của ông cố Chúc Nguyên Cửu, khí nhập thể, mãi không thể bài xuất! Khác hẳn với khí mà người phụ nữ áo đỏ sử dụng lúc gặp ở nhà họ Chúc.
Một cơn gió biển thổi tới mang theo mùi tươi mát. Trương Thác lắc đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút, cùng Vị Lâm đi về phía lâu đài cổ trung tâm hòn đảo.
Lúc này, cả hòn đảo chìm trong tĩnh lặng. Trương Thác đang đi trên đường bỗng dừng bước, khẽ quát một tiếng: “Đi ra đây!”
“Lão đại, đằng sau.” Vị Lâm quay người lại.
Sau khi Trương Thác nói “Đi ra đây”, máy tính của Vị Lâm đã nói cho cô biết vị trí chính xác của người kia.
“Ha ha, Satan các hạ vẫn cảnh giác hệt như trước kia”
Một giọng nói khàn khàn vang lên trong bóng đêm. Sau đó, một bóng người giấu dưới chiếc áo choàng đen xuất hiện trong bóng đêm.
“Áo Liệt Vương?” Thấy người này, Vị Lâm lập tức bình tĩnh.
“Ha ha, hiếm khi Vị Lâm Vương còn nhớ rõ tiểu nhân vật là tôi đây” Áo Liệt Vương cất tiếng cười ôm ồm, nghe rất chói tai.
Vị Lâm lắc đầu: “Tôi không cho rằng cao thủ top 10 trên bảng xếp hạng cao thủ toàn cầu sẽ có tiểu nhân vật”
Áo Liệt Vương, người xếp hạng thứ bảy trên bảng xếp hạng cao thủ toàn cầu.
“Áo Liệt Vương, đêm hôm khuya khoắt ông không ngủ được, xuất hiện sau lưng tôi chắc không phải là muốn rủ tôi đi ăn khuya đâu nhỉ?” Trương Thác cố kìm nén cơn buồn ngủ.
Lúc này sự mệt mỏi ập tới, khiến anh chỉ mở mắt thôi cũng cảm thấy vất vả.
“Nếu được cùng ăn khuya với Satan các hạ thì cũng là vinh hạnh đối với tôi” Áo Liệt Vương đi lên trước một bước: “Chẳng qua là tôi muốn khiêu chiến thử xem người mạnh nhất trên thế giới này mà thôi.”
“Khiêu chiến lão đại của tôi ư?” Vị Lâm cười nhạo: “Áo Liệt Vương, ông để mắt tới bản thân quá nhỉ”
“Nếu là trước kia thì đương nhiên tôi không dám” Áo Liệt Vương nói: “Chẳng qua lúc này… tôi nghe nói Satan các hạ chiến đấu với hội trưởng Vương hội bị trọng thương, có thể sống sót cũng đã là may mắn, ngược lại khiến tôi ngứa ngáy khó nhịn. Satan các hạ, để bày tỏ lòng tôn trọng với ngài, tôi xin phép mặt dày ra tay trước!”