Lời của Andre, nghe có vẻ giống như là một lời cam đoan, nhưng trên thực tế, lại là một lời đe dọa, uy hiếp.
Những thứ lấy được trong tay bạn, hội Thần n chúng tôi có thể đảm bảo chính là thuộc về bạn, cũng giống như khẳng định rằng, những thứ đó liệu có thuộc về bạn!
“Cục Chín cũng có thể đảm bảo như vậy” Bạch Bào Nhân ngay lập tức lên tiếng ngâm cạnh tranh với Andre, nói cho Andre biết, anh ta muốn làm gì thì cũng phải hỏi xem Cục Chín có đồng ý hay không.
Andre cười ha ha không thành tiếng nhìn chằm chằm Trương Thác đợi câu trả lời của anh.
Bạch Bào Nhân cũng không nói tiếp chờ đợi câu trả lời.
Lần này trước khi đến, Cục Chín đã chuẩn bị cho anh ta các loại ngân phiếu khác nhau. Bạch Bào Nhân trực tiếp lấy ra cái lớn nhất đưa cho Trương Hyền xem, hoàn toàn không hề giống với Andre, người lúc mở đầu chỉ nói những thứ đánh lừa kẻ ngu ngốc.
Trương Thác ngồi giữa hai người, chìa bàn tay ra: “Tôi nói hai vị, hai vị cũng đã nói lâu rồi, đều chẳng bằng nói thẳng ra: Andre và Bạch Bào Nhân nghe được những lời này, nét mặt hồ nghi nhìn Trương Thác, nói trắng ra? Ý gì vậy.
“Hai người có lẽ cũng đã sớm biết, mảnh đất này thuộc về Lâm Thị, hai người ồn ào cả buổi trời, các người chỉ nói làm sao thăm dò, không nói sẽ định bỏ ra bao nhiêu tiền để mua, cho tôi xin, Lâm thị chúng tôi là người làm ăn được không?
Chúng tôi chỉ quan tâm đến mua bán, bên trong có thứ gì thì chẳng liên quan đến chúng tôi”
“Bỏ tiên?”
“Mua đất?”
Andre và Bạch Bào Nhân cùng nhau nói ra gần như cùng lúc, hơn nữa lại như có cảm giác như đã nghe nhầm.
Đối với ba thế lực lớn hiện giờ đang ở đây, bất luận là Cục Chín hay hội Thần n, bao gôm cả Đảo Ánh Sáng, đối với bọn họ mà nói thứ không có giá trị nhất, có thể chính là tiền. Cái gọi là tiền đối với ba thế lực này mà nói chẳng qua cũng chỉ là một con số mà thôi.
Và địa cung dưới lòng đất là gì?
Đó chính là bí mật ẩn giấu trong thế giới này, là điềm báo trước cho thấy thế giới này sẽ thay đổi mạnh mẽ, căn bản không thể so sánh được bằng tiền.
Bây giờ bọn họ lại nghe thấy rằng Trương Thác nói muốn dùng tiền để bán lại quyền khai thác địa cung dưới lòng đất? Điều này có lẽ là… con bài thương lượng kém kém kém giá trị nhất!
“Hai vị, tôi đã nói nhiều như vậy rồi, ngày mai Lâm Thị chúng tôi sẽ đem mảnh đất này đến buổi đấu giá, thậm chí bên trong có thứ gì, Lâm Thị chúng tôi một chút cũng chẳng quan tâm đến, thứ chúng tôi cần duy nhất chỉ có hiểu chứ?” Trương Thác vỗ vỗ tay, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến lối ra của phòng đá, đột nhiên ngoảnh đầu lại nói: “Đúng rồi, tôi thiện chí nhắc nhở mấy người một chút, ngày mai Lâm Thị chúng tôi vừa hay còn vài mảnh đất đem ra đấu giá, mọi người đừng đến muộn, đến lúc đó mảnh đất mà các người muốn lấy nếu như có người khác hốt đi mất thì đừng trách tôi đấy”
Trương Thác nói xong liền bước ra khỏi phòng đá.
Chỉ còn lại Andre và Bạch Bào Nhân đứng trong phòng đá, hai người nhìn nhau, Bạch Bào Nhân hừ lạnh một tiếng dẫn theo hai người Cục Chín rời đi.
Đợi sau khi Bạch Bào Nhân rời đi, nụ cười trên gương mặt Andre cũng dần dần biến mất, ánh mắt cũng trở nên u ám đi, khóe miệng lẩm bẩm nói: “Cục Chín, dựa vào các người các người mà cũng đòi tranh với hội Thần chúng tôi!”
Ma Y không ở lại đây cùng với Andre, mà đã lựa chọn rời đi cùng với Trương Thác.
“Đây không giống với tính cách của cậu nhỉ” Ma Y cùng với Trương Thác ra khỏi phòng đá, đi ra khỏi khách sạn, đứng ở bên đường: “Vậy mà lại chủ động bán đi một ân huệ cho Cục Chín và hội Thần n, để cho bọn họ mua đất bằng tiền, cậu cũng thật sự hào phóng”
“Vậy tôi phải làm sao?” Trương Thác nhún vai nói: “Giống như bà nói, thế giới này cần thay đổi, tôi cũng phải tập thích nghi trước, người nhà của tôi đều đang ở Đại Nam, cũng không thể nào bảo tôi ở Đại Nam cứ cùng bọn họ tranh đi đấu lại mãi được”
“Ha ha, tính cách của cậu so với lúc trước đã bớt phóng túng hơn trước rất nhiều” Ma Y cười nói: “Cậu của trước đây nhìn trông có vẻ là khiêm tốn, nhưng tính cách vô cùng cứng cỏi, gặp bất cứ chuyện gì, sẽ không bao giờ chịu nhượng bộ”
Trương Thác bĩu môi khinh bỉ, không nói lời nào, anh sẽ không nói cho Ma Y biết sở dĩ bản thân không có chút hứng thú nào với địa cung dưới lòng đất là bởi vì anh có một loại trực giác rằng tất cả những thứ ở dưới địa cung dưới lòng đất cộng lại e rằng không có giá trị như ba cái mà anh đã tìm thấy ở Lâu Lan.
Bầu trời đêm đông mang theo cơn gió lạnh thấu xương.