“Cái gì bị theo dõi?” Trong đôi mắt của Liễu Minh Giang tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Triệu Mạnh Hùng đi về phía thùng đựng hàng ở biên giới từ từ đẩy một cánh cửa ẩn trong thùng, vừa rồi đám người của Trương Thác kéo họ vào thông qua cánh cửa này, Triệu Mạnh Hùng nhìn thấy ở bên ngoài hành lang không có bất kỳ ai, những bảo vệ đuổi theo họ đã rời đi sau khi không thấy họ ở trong ngõ cụt này.
“Bên ngoài không có…” Triệu Mạnh Hùng lên tiếng, chữ người ở phía sau còn chưa nói ra đã nghe thấy một trang tiếng cười to vang lên ở trên đỉnh đầu, từ bên ngoài tấm sắt của thùng đựng hàng.
Một con dao găm sắc bén đột ngột xuyên qua từ trên thùng hàng, sau đó dùng sức rạch một đường, lớp sắt không dày này đột nhiên bị khoét một lõ lớn, ánh nắng thuận theo lỗ hổng ở phía trên chiếu xuống.
Ngay sau đó nhìn thấy một bàn tay con người thò vào khe hở này sau đó dùng sức xé nó ra, phần trên của thùng hàng bị rạch nát ngay lập tức bị nhấc lên, bóng dáng của Thiệu Khang xuất hiện ở trên mép của khe hở nhìn chằm chằm vào những người trong thùng đựng hàng như thể đang nhìn một con mồi.
Ánh mắt của Thiệu Khang như chim ưng, quét đến trên người khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo khắp người.
“Tôi tưởng ai gióng trống khua chiêng nói muốn cướp vạc, thì ra là ngài An, xem ra thời gian ở sa mạc, ngài An sống rất sung sướng, nếu không sao có thể mới ra khỏi sa mạc đã rảnh rỗi ngồi không rồi?”
Thiệu Khang mở miệng, giọng nói của anh ta từ trên kho hàng rõ ràng truyền vào trong tai An Đông Hưng.
Thiệu Khang đi về phía trước một bước, đi theo sát rồi nhẹ nhàng nhảy lên, sau cú nhảy này, cả người anh ta từ trên lỗ trống thùng đựng hàng nhảy xuống.
Độ cao năm mét, cũng không ảnh hưởng quá lớn tới Thiệu Khang, sau khi rơi xuống, anh ta chỉ hơi co chân lại rồi ngay lập tức đã thả lỏng sức lực.
“Ngài An, nói thật tôi rất bội phục sự can đảm của anh, anh chẳng qua là một người kinh doanh bình thường đã dám tự mình vào sa mạc tìm vạc, còn dám làm ra loại chuyện trộm vạc này, đầu của anh hình như dùng không tốt lắm thì phải”
Thiệu Khang chỉ đầu mình, tiếp tục nói: “Cho dù là tiến vào sa mạc hay là lần trộm vạc này, lấy tài năng và sức mạnh của ngài An đều có thể tìm được cao thủ chân chính, đáng tiếc từ đầu đến cuối vây xung quanh anh đều là một đám chó mèo, tôi thật sự cảm thấy đau lòng thay anh, loại như anh tính là gì?
Có tiền cũng không xài phải không?”
“Mày nói gì?” Triệu Mạnh Hùng bước lên phía trước một bước: “Mày nói ai là chó mèo.”
Thiệu Khang lộ ra vẻ mặt mỉa mai: “Nói chúng mày đó, có vấn đề à?”
“Mày muốn chết” Một cao thủ Thiên Bảng sau lưng Triệu Mạnh Hùng hét lớn một tiếng, bước chân khẽ cử động rồi trực tiếp lao về phía Thiệu Khang.
Làm cao thủ Thiên Bảng, bọn họ cực kỳ tự cao, nhưng hôm nay không chỉ bị người sau lưng cản trở hành động, vừa nãy còn bị Trương Thác vô tình châm chọc, bây giờ lại thêm một người so sánh mình là chó mèo, sao anh ta có thể nhãn nhịn được, anh ta phải cho Thiệu Khang một bài học.
Chỉ tiếc cao thủ Thiên Bảng thả vào trong đám người bình thường xác thực có thể gánh nổi hai chữ cao thủ, nhưng trước mặt thế lực ngầm như Thiệu Khang này thì vốn không đáng chú ý.
Giặc cướp Bình Hải trong thế lực ngầm được lên hạng hai, Thiệu Khang làm thủ lĩnh bọn cướp Bình Hải, phần thực lực kia sao có thể sánh được cái gọi là cao thủ Thiên Bảng.
Chỉ thấy cao thủ Thiên Bảng lao đến trước mặt Thiệu Khang và tung một cú đá về phía xương sườn trái của Thiệu Khang.
Trên mặt Thiệu Khang hiện lên vẻ khinh thường, nhẹ nhàng vung tay trái lên và tóm lấy chân của tên cao thủ Thiên Bảng này.
Thấy chân mình dùng hết sức lại bị đối phương nhẹ nhàng cản lại như vậy, cao thủ Thiên Bảng này thay đổi sắc mặt, anh ta ngay lập tức muốn đổi chiêu, kết quả anh ta phát hiện chân mình bị đối phương giữ chặt, vốn không thể động đậy, không thu về được.
“Tốc độ quá chậm, sức mạnh quá yếu, lúc tao ở tuổi của mày, nếu như ốm yếu như mày thì sớm đã chết không biết bao nhiêu lần” Khoé miệng Thiệu Khang lộ ra cười lạnh: “Thấy rõ cái gì gọi là sức mạnh và tốc độ rồi chứ?”
Thiệu Khang vừa mới nói xong thì cũng đá ngang một chân ra.