Người đàn ông Hồng Sam hung hăng quay đầu lại khó hiểu nhìn người đàn ông áo xanh.
Người đàn ông mặc áo xanh bước tới, khuôn mặt bị bỏng của anh ta đối mặt với Trương Thác: “Ngài Quân vương địa ngục, tôi nghĩ, người của anh chắc là cách đây không xa nhỉ”
“Quân vương địa ngục? Là ý gì hả?” Cách người đàn ông áo xanh gọi Trương Thác khiến cho người đàn ông Hồng Sam khó hiểu.
Ông cụ lớn đang đứng trên sân đấu võ, vừa nghe người đàn ông áo xanh mở miệng thì đồng tử đột nhiên co rút lại: “Quân vương địa ngục, lẽ nào cậu ấy là…”
Trong lòng ông cụ lớn vừa mới nghĩ ra thì liền nghe thấy Trương Thác hú lên một tiếng dài.
Tiếng hú bay thẳng lên trời, đầy uy lực xuyên thấu khiến người ta đau cả màng nhĩ, những đệ tử thể lực yếu của Đường thị, đều không tự giác vươn tay che lỗ tai lại.
Cùng với tiếng hú này, từ trên đỉnh núi xuất hiện một bóng người màu trắng, chiếc áo choàng bay bổng đó giống như Cửu Thiên Hoàng Hậu mang theo một dải lụa trắng, rơi từ trên không trung xuống.
Trương Thác nhìn bóng dáng trên không trung, không phải là Vị Lai thì là ai đây.
Phía sau Vị Lai, tập trung vô số điểm đen, cũng giống như Vị Lai từ trên trời bay xuống, bộ cánh trên người bọn có thể để cho bọn họ tự do bay lượn trong hẻm núi, những điểm đen này không dưới một ngàn.
Trước khi những điểm đen này chạm đất, chúng đã phun ra lửa thẳng vào đám người đeo mặt nạ trắng trong thung lũng, hai bên giao chiến, giữa sự sống và cái chết, không nhất thiết nhiều lời vô nghĩa.
Sau lưng Vị Lai, bốn nòng súng mở rộng đồng thời bắn ra, hỏa diễm phóng tới bốn hướng khác nhau, trực tiếp nổ tung bốn chiếc trực thăng đang quay vòng.
Đại chiến sắp bắt đầu.
Ngọn lửa bốc lên bầu trời, khiến người ta cảm thấy sức nóng như thiêu đốt lan tỏa trong cả thung lũng.
“Quân vương địa ngục, không biết hôm nay, anh có còn loại thuốc đó không nhỉ!” Người đàn ông áo xanh gắn một tiếng rồi lao tới phía Trương Thác.
Lần trước, Trương Thác đã uống thuốc và trở nên mạnh hơn, khiến cho người đàn ông áo xanh thất bại, anh ta không nghĩ rằng Trương Thác sẽ dùng tới loại thuốc đó, thứ đó có thể khiến con người trở nên mạnh mẽ hơn trong tích tắc nhưng lại có tác dụng phụ rất lớn, và loại thần dược đó không phải là thứ có thể tùy ý sản xuất.
“Giết cậu, không cần tỉ Ánh mắt Trương Thác lạnh lùng, khi người đàn ông mặc áo xanh lao tới trước mặt, thì anh đột ngột ra tay, chỉ là một động tác đơn giản thôi mà đã dễ dàng tóm cổ người đàn ông mặc áo xanh.
“Không thể nào!” Đồng tử của người đàn ông mặc áo xanh co lại.
Chỉ trong một lần giáp mặt, anh ta đã bị Quân vương địa ngục tóm cổ khiến anh ta cảm thấy không chân thật, còn chưa đầy một tháng kể từ lần hai người giao chiến, lúc đó rõ ràng anh ta có thể dễ dàng bóp chết Quân vương địa ngục, nhưng mà lần này, tại sao lại như thế này!
“Đã nói rồi, giết cậu thì không cần thiết” Trương Thác khóe miệng cong lên mang ý cười, lần trước khi người đàn ông mặc áo xanh tấn công anh, đến động tác của anh ta anh cũng không nhìn thấy, nhưng bây giờ, người đàn ông mặc áo xanh trong mắt anh lại chậm như một con ốc sên.
Ông cụ lớn sau khi nhìn thấy một màn như vậy thì hít một hơi khí lạnh, tối hôm qua khi ông đấu cùng với người đàn ông áo xanh kia, ông ấy biết thực lực của đối phương rất mạnh, đến ngay cả ông ấy cũng không phải là đối thủ.
Nhưng mà bây giờ, chỉ mới gặp mặt một lần thì đã bị cậu Trương đánh bại.
Hóa ra từ đầu đến cuối cậu Trương đều che giấu sức mạnh của mình!
Đám đệ tử Đường thị cũng bất giác nuốt nước bọt, đêm qua bọn họ chỉ nhìn thấy người áo xanh ra tay, đó tuyệt đối là người mạnh nhất trên sân đấu võ, nhưng lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Trương Thác, Trương Thác, mạnh đến đâu? Anh cũng chỉ là một người cùng thế hệ với bọn họ thôi đó!
Trương Thác nắm lấy bàn tay của người đàn ông mặc áo xanh bóp mạnh, với hành động này đồng tử của người đó co rút mạnh, rồi dần dần tiêu tán, đồng thời cả người mềm nhữn ra.