“Nhị đương gia, tôi… Anh Long mở miệng, anh ta dám ở trước mặt người khác kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Đầu Báo đến một điểm ra vẻ cũng không dám lộ ra.
Phải nói rằng trước đây anh Long có địa vị rất cao ở Lam Diệp, lúc đó anh Long được mệnh danh là cao thủ số một của Lam Diệp, ngay cả Đầu Báo cũng không thể so sánh với anh †a, điều này cũng khiến cho danh tiếng của anh Long nhất thời vang đội ở Lam Diệp. Đến chính bản thân anh ta cũng coi mình là đương gia thứ tư của Lam Diệp.
Nhưng lần đó ở đấu trường lồng sắt giữa nhà máy rượu dưới lòng đất với Sấm Sét Đen đã khiến anh Long hiểu rằng sức mạnh mà anh ta tự kiêu không là gì cả ở Lam Diệp. Trong Lam Diệp, có một cao thủ siêu cấp trấn giữ!
Đầu Báo quay đầu lại nhìn, chuyện xảy ra ở đây cũng không quấy rầy Trương Thác ở trên lầu, chuyện xảy ra bây giờ chỉ có thể coi là vấn đề cá nhân, nếu kinh động đến cả Trương Thác thì không phải thích giải quyết thế nào thì giải quyết thế ấy!
“Cút nhanh lên!” Đầu Báo nói với hai người với vẻ mặt không vui.
Anh Long và anh Hổ không dám dừng lại dù chỉ một giây, huống chỉ Đường Chí Hoành chỉ đưa ba trăm triệu, cho dù có đưa ba nghìn tỉ, hai người bọn họ cũng không dám trái ý Đầu Báo. Ở Châu Xuyên, Lam Diệp muốn giết cả hai thật dễ dàng.
Bản thân Đường Chí Nam đã lấy điện thoại di động ra và chuẩn bị quay cảnh tuyệt vời này, nhưng trước khi cảnh tuyệt vời mà anh ta tưởng tượng bắt đầu, anh ta đã nhìn thấy anh Long và anh Hồ rời đi như gặp phải quỷ!
Anh Long và anh Hổ chạy xa vẫn không biết rằng Đầu Báo vừa cứu mình một mạng, giờ chỉ thấy mình thật xui xẻo. Rồi vận khí thế nào lại xui xẻo đến vậy, đụng mặt Đầu Báo, vẫn không biết ông ta sẽ còn giải quyết hai người họ ở sau lưng như thế nào nữa.
Anh Hổ lấy điện thoại di động ra với đôi mắt u ám, gọi trực tiếp vào điện thoại của Đường Chí Nam.
Lúc này, Đường Chí Nam đang tràn đầy nghi vấn, đột nhiên nhận được điện thoại của anh Hổ.
“Này, Anh Hổ, anh…”
“Đường Chí Nam, mày, đúng là kẻ mang lại xui xẻo!” Anh Hổ lớn tiếng gầm thét.
Tiếng rống của anh Hổ khiến Đường Chí Nam vô cùng không vui, nhưng trong giọng điệu của anh ta cũng không dám lộ ra dấu hiệu gì, đành phải thận trọng nói: “Anh Hổ, chuyện này… Tôi không hiểu”
“Mày không hiểu? Không phải tại mày, tao có thể gặp được nhị đương gia sao? Mẹ kiếp! Lần này lão tử muốn hỏi mày cho rõ ràng xem có chuyện gì!” Anh Hổ nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Đường Chí Nam nghe âm báo bận trên điện thoại, trong ngực dâng lên tức giận, đồng thời mối nghi ngờ trong lòng cũng rõ ràng, chẳng trách hai người bọn họ chạy nhanh, hóa ra là nhị đương gia của Lam Diệp ở đây. Thế mà ông ta còn có thể đổ trách nhiệm lên người mình?
Đường Chí Nam nghe nói rằng Lam Diệp gần đây đang dần biến đổi và không thể làm được nhiều việc.
Đường Chí Nam nhìn thấy nhị đương gia của Lam Diệp rời khỏi công ty của Trương Thác từ rất xa, anh ta nghĩ rằng Trương Thác đã gặp may, vừa hay gặp được nhị đương gia đi qua, anh ta hạ giọng nói với ánh mắt âm u: “Tên nhãi, coi như mày có mệnh tốt, nhưng mày đừng nghĩ răng việc này thế là xong!”
Đường Chí Nam một bên tự lẩm bẩm một mình, một bên lấy điện thoại di động ra: “Này các anh em, hôm nay có chuyện phiền toái mong mọi người giúp đỡ chút, có một thằng nhãi không biết trời cao đất rộng là gì, phiền các cậu tới đây dạy cho nó một bài học!”
Đường Chí Nam nói xong liền cúp điện thoại, cũng may anh ta còn có chuẩn bị, Lam Diệp bên kia còn chưa lấy tiền, anh ta cũng không có tổn thất gì, dù sao hôm nay nhất định không thể để tên nhãi này tuỳ tuỳ tiện tiện mà khai trương.
Trương Thác sắp xếp xong hai chậu hoa rồi đi đến bên cửa sổ nhìn xuống. Động tác của anh Long và anh Hổ ngoài cửa không lọt khỏi tai Trương Thác, nhưng Trương Thác không muốn so đo với hai người bọn họ làm gì. Dứt khoát làm như không biết gì, để cho Đầu Báo đi xử lý.
Thấy chuyện bên ngoài đã được giải quyết xong, Trương Thác gọi điện thoại và yêu cầu điều ba trăm người chuyển đến Châu Xuyên để đến công ty thống nhất đăng ký nhân viên.
“Này! Có ai không! Ai là chủ công ty này!” Một tiếng hét vang lên từ tầng một của công ty.
Trương Thác bước xuống lầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mập mạp đeo đồng hồ vàng trên tay, sốt ruột gõ quầy, vừa thấy Trương Thác đi xuống, người đàn ông mập mạp lộ ra vẻ khinh thường: “Cậu chính là ông chủ công ty này?”