Hơn nữa trừ đại hội Thần Ẩn Đông Phương, Trương Thác còn có một quyết định khác.
Sau bữa tối, Trương Thác chủ động liên lạc với Ma Y.
“Nếu cậu đã nghĩ kỹ rồi thì tôi sẽ thông báo xuống dưới, bốn bộ mười ba nhà tương ứng của Hội Thần Ẩn đại lục phương đông sẽ toàn bộ được tập hợp trong vòng ba ngày”
Giọng Ma Y truyền ra từ trong điện thoại.
“Nghĩ kỹ rồi” Trương Thác gật đầu.
“Ừ” Ma Y nói: “Đông phương có đảo, tên là Bồng Lai, đại hội Thần Ẩn Phương Đông sẽ được cử hành ở Bồng Lai vào ba ngày sau! Ngày mai tôi sẽ tới đón cậu tới đó.”
“Được rồi”
Đảo Bồng Lai mà Ma Y nhắc tới không phải là khu du lịch phía đông chỉ cần lái xe mua vé ngồi thường thì sẽ tới đó, mà là một hòn đảo được sương mù lượn lờ vây quanh năm trên biển Thái Bình Dương. Trong truyền thuyết, trên đảo Bồng Lai cây cối chọc trời, một cái cây bình thường cũng to bằng hai trăm người ôm, bươm bướm ở đó to bằng chậu rửa mặt, động vật ở đó có bộ lông trắng vuốt không tì vết, con người ở đó không cần ăn uống, có thể sống đến ngàn năm.
Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Hôm sau, Trương Thác và Ma Y cùng ngồi chung trên một con thuyền gỗ, tiến đến hòn đảo trong thần thoại phương đông này.
Hòn đảo được sương mù bao phủ chung quanh, giống như đảo thí luyện của đảo Quang Minh. Trên đảo không có cây cối che trời, cũng không có bươm bướm to bằng chậu rửa mặt, càng không có động vật bộ lông trắng muốt, nơi này cỏ dại lan tràn, núi đá khắp nơi, đá vụn lởm chởm.
“Đã ba mươi năm trôi qua kể từ lần trước tôi lên hòn đảo này” Ma Y đứng trên thuyền gỗ nhìn hòn đảo trước mắt, đè đấu lạp xuống, không khỏi cảm thán: “Nhớ ngày xưa, đại hội phương đông chỉ đơn giản lộ diện cho biết, đại nhân nghiền áp tứ phương, ai dám không theo? Ba mươi năm chớp mắt đã qua, đại nhân lại rơi vào băng quật không thể thoát thân, năm tháng mới là thứ đáng sợ nhất”
Trương Thác võ vai Ma Y: “Người thường nói câu đó đều cảm thấy mình đã già rồi”
Ma Y cười, tiếng cười khàn khàn rất khó nghe: “So với cậu thì chẳng phải tôi đã già rồi hay sao?”
“Bà cũng chỉ có thể cậy già lên mặt với tôi thôi. Lên đảo thôi, nhân tiện nói tôi nghe về thế lực trên đại lục đông phương này đi, tứ bộ thập tam gia đều là những gì?”
Thuyền gỗ cập bến, hai người bước lên đảo Bồng Lai. Hai người đi bộ vào bên trong, Ma Y nói: “Đại lục đông phương bao quát mấy quốc gia, lớn mạnh nhất trong số đó là nước Đông Hòa, Hàn Quốc và Nhật Bản. Tại Đông Hòa, có hai nhà cậu đã gặp rồi, chính là nhà Đông Phương do Đông Phương Vân Khởi dẫn dắt, nhà họ Tân do Tân Phúc dẫn dắt. Hai nhà này tùy tùng đại nhân, trung thành tuyệt đối, cậu có thể yên tâm, còn mười một nhà còn lại, cậu chỉ cần chú ý tới nhà họ Kim đến từ Hàn Quốc cùng với nhà họ Tiết ở phía nam Đông Hòa. Nhà họ Kim Hàn Quốc kiêu căng ngạo mạn, luôn bằng mặt không bằng lòng đối với đại nhân. Còn nhà họ Tiết thì có truyền thừa từ thị tộc, thực lực ở trong Hội Thần Ẩn phương đông có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải đại nhân quá mạnh thì lúc này chức vị giáo chủ của đại lục phương đông đã thuộc về họ rồi, cho nên họ rất bất mãn, lần này e rằng đã theo dõi cậu.”
Trương Thác gật đầu, ghi nhớ lời nói của Ma Y.
“Còn tứ bộ thì sao?”
“Tứ bộ ở Nhật Bản, cậu chỉ cần để ý hai bộ trong số đó, Bát Kỳ Bộ tự nhận là hậu duệ của Ma Thần Yamato no Orochi của Nhật Bản, người lãnh đại Uemura Otoha quen biết lâu năm với Mại Lạc, có lẽ lần này sẽ nhằm vào cậu. Còn mặt khác…”
Về một bộ khác của Nhật Bản, Ma Y nói đến nửa chừng thì lại ngập ngừng.
“Sao bà không nói nữa?” Trương Thác không khỏi nghi hoặc.
“Bộ này biết nói sao đây nhỉ?” Ma Y lắc đầu: “Họ hơi biến thái, tôi đều nghị khi gặp họ, cậu nên trốn tránh một chút thì tốt hơn, ngay cả đại nhân cũng không muốn tiếp xúc nhiều với người của bộ đó, “Biến thái? Thế là thế nào?” Trương Thác không khỏi tò mò. Ma Y đa phần đều không màng tới sự đời. Có thể khiến bà ta ngập ngừng, gọi là biến thái thì chắc chắn không phải hạng tầm thường.