“Ngẩng cao đầu lên, mọi người phải nhớ kỹ, mọi người là lính đánh thuê liếm máu trên lưỡi đao, liều mạng mà xông đến, không phải để cho người ta ăn hiếp. Sống ở đây, người nào càng yếu đuối càng dễ bị bắt nạt” Trương Thác nhỏ giọng dùng ngôn ngữ Đại Nam nói với đám người.
Mấy người họ nghe được vậy, không thể không đứng thẳng lưng.
“Anh gì đó, lại lịch thế nào vậy?” Một gã đàn ông da trắng đi đến trước mặt Trương Thác, khoảng chừng ba mươi tuổi, một đôi mắt không ngừng quét qua quét lại giữa mấy người bọn họ, nhìn quần áo anh ta gọn gàng sạch sẽ, chắc là cũng có địa vị nhất định trong thành/ Trương Thác nhìn đối phương, nhất thời nhếch miệng cười: “Có sinh ý gì?”
Tê Thiên và mấy người đi phía sau Trương Thác không nói câu nào, ở chỗ này, mỗi câu người khác nói ra đều mang một ý nghĩa khác. Nếu trả lời không được sẽ bị người khác coi là lính mới, mà ở nơi này, kết cục của lính mới rất đơn giản, hoặc là giết người khác, thăng thành lính già, hoặc là bị người khác giết chết.
Người da trắng vừa nghe lời nói của Trương Thác thì bật “Anh trai, muốn làm sinh ý thế nào?”
“Trước tiên tìm giùm tôi một chỗ nghỉ ngơi đã, một đường đi đến cậu ta mất ba hồn bảy vía, hai ngày rồi không ngủ yên giấc” Trương Thác thò tay vào trong túi, lấy ra ba trăm rưỡi đưa cho đối phương.
Sau khi tiền vào tay, đối phương cười hì hì dẫn đường cho đám Trương Thác.
Đường của thành Hoàng Kim rất dễ đi, một con đường đất rộng khoảng sáu mét, hai bên đường đều có công trình kiến trúc, thỉnh thoảng có một chiếc xe Jeep chạy qua.
Bên lề đường có rất nhiều người quần áo rách rưới xin ăn.
Còn một vài cô gái nhan sắc không tệ thì mặc quần áo khêu gợi, thỉnh thoảng vẫy tay chào người mới đến.
“Anh, cho em chút gì ăn đi” Một cô bé khoảng sáu tuổi, mở to đôi mắt ngập nước ôm lấy chân Trần Minh Quang, vô cùng đáng thương nhìn Trần Minh Quang: “Em đói quá”
Trần Minh Quang vô thức nhấc chân đi, nhìn thấy trong mắt cô gái nhỏ này có chút lo sợ liên theo bản năng đưa tay vào túi, muốn lấy một ít bánh bích quy đưa cho cô bé.
“Cút sang một bên, xin cơm đi chỗ khác mà xin” Trương Thác đi đến một phát đá bay cô gái nhỏ.
Động tác này của Trương Thác khiến cho mấy người Trần Minh Quang, cả Tê Thiên và Hàn Như Ôn đều sửng sốt không thôi, bọn họ không hiểu sao Trương Thác có thể xuống tay với một cô gái nhỏ được chứ, con bé mới có bao lớn đâu!
Một khắc này, Hàn Như Ôn thậm chí cảm thấy Trương Thác có chút xa lạ.
Nhưng thật ra, vẻ mặt người dẫn đường da trắng kia lại rất bình thản, có vẻ như đã sớm quen từ lâu, nhưng phản ứng vừa nãy của Trần Minh Quang lại khiến cho anh ta nhìn nhiều vài cái.
Sau khi Trương Thác đá bay cô bé, quay lại trừng mắt nhìn Trần Minh Quang một cái, mắng: “Muốn chơi đùa thì nói, từ từ tìm cho cậu vài người chơi cho đã, đừng có thèm khát đến nỗi chơi với cả đứa ăn mày!”
Trương Thác mắng xong, không để cho Trần Minh Quang có cơ hội giải thích đã trực tiếp bước sang một bên đi thẳng.
Trần Minh Quang đưa mắt nhìn chung quanh theo bản năng, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ, há mồm lớn giọng giải thích: “Không phải, không phải như vậy tôi không có…”
“Được rồi, đi thôi!” Tê Thiên kéo Trần Minh Quang theo.
“Tôi không đi!” Trân Minh Quang hất tay Tê Thiên ra: “Tôi muốn nói rõ ràng, tôi không phải…”
“Bốp!”
Tê Thiên quăng một cái tát thẳng mặt Trần Minh Quang: “Rác rưởi, cái thăng nhóc nhà cậu, không biết xấu hổ sao, thích thì để lão tử làm thịt cậu trước!”
Tê Thiên nói xong dùng sức lôi kéo Trần Minh Quang, mạnh mẽ tha đi.