Trương Thác nhìn thấy ý kiến hiến tế kia, trong đó có rất nhiều yếu tố thần thoại, có thể độ tin cậy không phải quá cao, thế nhưng các loại sự tình xảy ra dạo gần đây khiến cho Trương Thác đã thầm lặng mà đã lật đổ chủ nghĩa vô thần của bản thân ngày xưa, trên cái thế giới này, thật sự có quá nhiều thứ mà con người chúng ta không thể lý giải nổi, cảnh tượng ngày đó bản thân đạp khí ngự không, không phải chính là mánh khóe thần tiên trong truyền thuyết hay sao?
Cùng lúc đó đang giải quyết nhà họ Triệu, Trương Thác cũng cần thăm dò một số thứ của thị tộc, dù sao, có kẻ thù Lũng Tây Lý thị này sớm muộn đều muốn muốn va chạm, tốt hơn là nên làm rõ ràng mọi thứ trước đã.
Trương Thác đã liên hệ xong với hai mẹ con Tôn Lãm rồi, hai mẹ con họ sẽ trực tiếp đến tỉnh Hạ.
Huyện nhà họ Triệu không có sân bay, sân bay gần nhất cũng cách huyện nhà họ Triệu một trăm hai mươi mét.
Mười hai giờ trưa, một chiếc máy bay cất cánh từ Châu Xuyên hạ cánh xuống sân bay.
Một người đàn ông trung niên, đang nhíu chặt mày chờ đợi ở ga cuối, lúc hai mẹ con Tôn Lãm vừa xuất hiện ở lối ra máy bay, người đàn ông trung niên lập tức đi tới.
Người đàn ông trung niên này, trên mặt lưu đầy những dấu vết của gió sương gian nan vất vả, vừa nhìn chính là một người đã phải chịu rất nhiều khổ.
“Bố!” Tôn Lãm nhìn thấy người đàn ông trung niên này liền lập tức chạy tới, Người này, chính là bố đẻ của Tôn Lãm, Tôn Thịnh trao cho đối phương một chiếc ôm thân thiết.
Tôn Thịnh vuốt ve mái tóc của Tôn Lãm, trong mắt không kìm nổi mà chảy ra những giọt nước mắt, bởi vì ông ta hiểu rất rõ, lần này con gái của mình trở về là để làm cái gì, kết hôn, bái đường thành thân cùng với một người đã chết! Ngày kết hôn đó cũng là ngày đầu tiên mà cô ấy ở góa.
“Ông Tôn à, mặt mày ủ ê như thế để làm gì chứ hả!” Mẹ kế của Tôn Lãm bước về phía trước.
Tôn Thịnh lắc đầu, không nói lời nào, chuyện lần này, ông †a cũng không thể trách mẹ kế của Tôn Lãm được, nếu như ngày hôm đó bản thân ông ta không bị thiếu nợ nhiều tiền như vậy, mẹ kế của Tôn Lãm cũng sẽ không nhận lễ vật đám hỏi của đối phương, mọi chuyện đều là do bản thân ông ta mà ra.
“Bố không tốt, đều là do bố không tốt! Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi như Tôn Thịnh, nước mắt từng giọt nối đuôi nhau chảy ra ngoài.
“Bố, không sao cả, không có chuyện gì đâu” Tôn Lãm võ võ vào phía sau lưng của bố, an ủi nói.
“Ông Tôn, chả có chuyện gì cả, lần này ý à, chúng ta có quý nhân phù trợt” Mẹ kế của Tôn Lãm rất tự tin mà nói: “Ông tổng của Lâm thị Châu Xuyên lần này giúp đỡ ra mặt cho Tôn Lãm nhà chúng ta, ông không cần quan tâm lo lắng gì mà cứ thoải mái đi, người ta chính là ông chủ xuất thân hàng chục tỷ, các mối vô cùng rộng rãi đấy!”
Tôn Thịnh vừa nghe những lời này, trong ánh mắt lại xuất hiện thần sắc hy vọng, sau đó lại buôn bã mà lắc đầu: “Các thế lực ở Chân Xuyên có lớn mạnh như thế nào đi chăng nữa thì thế nào chứ, đó chính là huyện nhà họ Triệu đấy, mọi thứ còn không phải đều là do họ Triệu nói là tính hay sao!”
Tôn Thịnh nói xong, tầm mắt bất giác nhìn về phía bên cạnh.
Hai thân ảnh cường tráng mặc tây trang màu đen đi tới từ bên cạnh, phân công nhau đứng ở hai bên của Tôn Thịnh sắc mặt đều vô cùng lạnh nhạt, một người không kiên nhẫn nói: “Đã đón được người rồi thì mau đi thôi!”
Tôn Thịnh đã sớm bị người nhà họ Triệu khống chế được, lần này đến đón máy bay, đều có người nhà họ Triệu đi theo.
Mẹ kế của Tôn Lãm nhìn thấy hai tráng hán, trong lòng hoảng hốt, nhỏ giọng nói với Tôn Lãm: “Trương Thác đâu, cậu ấy đi đến đâu rồi?”
Trương Thác không có ở đây, trong lòng mẹ kế Tôn Lãm không có nắm chắc được gì.
“Nhắn cho anh rể một tin nhắn, nói rằng đã đến sân bay rồi” Tôn Lãm liếc nhìn quanh bốn phía, không có nhìn thấy bóng dáng của Trương Thác đâu.
“Đơ ra đấy làm cái gì hả, mau đi!” Lại một tráng hán mặc tây trang không kiên nhẫn nữa mà quát lớn.
Cơ thể của Tôn Thịnh không tự giác mà run lên cầm cập, bước chân đi về phía trước.