Anh lái xe chạy thẳng tới Lạc Hà.
Lạc Hà là một thành phố nhỏ, gần hai năm qua vì Châu Xuyên phát triển mạnh nên người ở Lạc Hà càng ngày càng ít.
Thành phố nhỏ có chỗ xấu của thành phố nhỏ nhưng cũng có chỗ lợi. Lạc Hà là một thành phố vô cùng yên tĩnh. Vào lúc mười giờ đêm, trong khi người ta còn ngồi xe điện ngâm bôn ba ở những đô thị lớn thì đa phần người ở Lạc Hà đã thoải mái nằm lên giường hoặc vui vẻ ngồi ở quán nướng nhậu nhẹt, điều này dẫn đến sản sinh ra một chuỗi công nghiệp kỳ lạ ở Lạc Hà, rõ là không có nhiều người dân cư trú nhưng kinh doanh quán nhậu lại phát triển vô cùng hưng thịnh, hạng mục giải trí được ưa chuộng nhất của người dân Lạc Hà chính là ăn nhậu.
Khi Trương Thác đến Lạc Hà thì trời đã về khuya, rõ ràng không phải là cuối tuần nhưng quán rượu trên đường phố Lạc Hà làm người ta có cảm giác chật ních hết chỗ.
Âm thanh chạm cốc, tiếng hú hét vang lên bên tai không dứt.
Trương Thác nhìn hình ảnh này, rất lâu trước đây, một đám anh em này của bọn họ cũng sẽ ngồi bên quán nướng thế này, uống bia, chém gió, bàn bạc xem cô gái ở bàn nào mặt mũi xinh đẹp, cuộc sống như vậy, đã lâu rồi chưa từng có.
Trương Thác sai người đi tìm chủ thầu nọ, ở quán bar trên phố này, mà lại còn ở trong quán bar lớn nhất kia.
Trương Thác liếc nhìn hai chữ Man Sương thật to trên biển hiệu quán bar, vô cùng dễ thấy trong đêm, đây là quán bar lớn nhất trên con đường này, chỉ phí bên trong đối với thu nhập của người ở Lạc Hà mà nói thì tuyệt đối là đắt đỏ, giá cả một chai bia nhỏ đã hơn bảy mươi ngàn rồi, một đĩa trái cây bình thường nhất cũng hơn chín trăm ngàn, tới nhậu một chầu, không chuẩn bị hơn chín triệu thì tuyệt đối không thể uống nổi.
Trước cổng quán bar, hai bên đều có một hàng những cô gái đứng ở cổng đón khách, người nào người nấy đều xinh đẹp, ai cũng mặc sườn xám màu đỏ, xẻ sâu lên tận đùi, hấp dẫn người khác mơ màng.
Lúc Trương Thác đi đến trước cổng quán bar, những cô gái đứng trước cổng đón khách này đồng loạt cúi chào.
“Chào ông chủ”
Cửa lớn của quán bar bị người đẩy ra, một bóng người xinh đẹp đột nhiên lao ra từ bên trong, đụng thẳng vào trong lồng ngực của Trương Thác.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Bóng dáng xinh đẹp kia còn chưa kịp ngẩng đầu lên, sau khi vội vàng nói xin lỗi thì nhanh chân chạy ra ngoài cửa.
Trương Thác kéo đối phương lại.
“Anh buông tôi ra coil” Bóng dáng xinh đẹp đột nhiên hất tay ra, nhưng căn bản không thể hất tay Trương Thác ra được, lúc này cô ấy mới ngước đầu lên, nhìn chằm chằm vào Trương Thác: “Anh rể?”
“Sao vậy, sao lại nhếch nhác thế này?” Trương Thác nhìn cô gái trước mặt, người hấp tấp lao ra từ trong quán bar Man Sương chính là bạn thân của Từ Uyên, người đẹp chân dài Tôn Lãm.
“Anh rể, em…” Tôn Lãm vuốt lại phần tóc rơi tán loạn trước trán, ánh mắt hơi né tránh.
Một tràng tiếng chửi xối xả truyền ra từ trong quán bar.
“Con nhỏ đê tiện mày còn dám chạy à? Mày quên là cái ông bố chết bầm kia của mày là do ai sai người mò ra à?” Đây là giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
Trương Thác quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn bà ăn mặc cũng xem như sang trọng đẹp đế đang chống eo nhanh chân chạy ra.
Tôn Lãm vừa nhìn thấy người đàn bà này thì lập tức cúi thấp đầu xuống.
Người đàn bà đẩy cửa quán bar ra, dùng ánh mắt đánh giá nhìn Trương Thác, lúc thấy Trương Thác ăn mặc quần áo bình thường, trong mắt lập tức lộ ra sự xem thường, nói với Tôn Lãm: “Đi, theo tao vào kính rượu cho ông chủ Thẩm”
“Dì, con thật sự không uống nổi nữa” Tôn Lãm liên tục xua tay với người đàn bà kia.
“Không uống nổi hả? Mày làm người mẫu mà mày kêu không thể uống rượu à? Vậy mày còn làm gì được nữa? Đi theo tao!” Người phụ nữ nói xong lập tức túm lấy cánh tay của Tôn Lãm.