“Ừ nhỉ, có chút thú vị đấy, cậu ta một mình tuyên chiến với Chúc thị, đơn phương xé bỏ hiệp ước, đây cũng xem như là tội ác lớn nhất trong thế kỷ qua. Lưu đày địa ngục cũng là điều hợp lý”
“Vậy trước tiên hãy đày cậu ta vào địa ngục, sau đó mấy người chúng ta, giết tới đảo Ánh Sáng kia, mấy con kiến này, không xứng đáng có được linh thạch!”
“Đúng vậy!”
Bốn người bọn họ phối hợp với nhau, sau đó túm lấy Trương Thác, nhảy xuống mái nhà, rồi biến mất ở đây.
Vào lúc này trong trang viên của nhà họ Chu ngoài xác chết trên mặt đất, không có một sinh vật sống nào, ngay cả chim chóc, bị ảnh hưởng bởi máu mà bay đi, không dám ở lại.
Hơn mười vị cao thủ, tất cả đều nuốt hận ở đây, hơn một trăm đệ tử, cũng ở nơi này ngã xuống.
Ở cửa chính của trang viên, một người sắc mặt âm trầm đi vào, nhìn thấy một màn này ngay trước mắt, cắn răng nói: “Đảo Ánh Sáng! Truyền nhân của ông Lục thì làm sao, tao muốn bọn mày phải bị chìm xuống biển sâu!
Lần này, Trương Thác đã giết Chúc thị, không giống với trước đây là giữ bí mật mà lần này lại cực kỳ phô trương, những người có một chút thế lực đều biết chuyện này rốt cuộc là do ai làm.
Ở châu Phi, cách rất xa Đại Nam, có một sa mạc, được người dân địa phương gọi là ngõ cụt. Truyền thuyết kể rằng những người đã vào đó không bao giờ sống sót quay trở ra.
Trong truyền thuyết châu Phi, nó được xưng là linh hồn tà ác mà ngay cả một thầy phù thủy cũng không thể thuần phục được.
Sa mạc này có tên gọi là Sossusvlei.
Sa mạc Sossusvlei từ lâu đã bị biến thành khu vực không có người ở, thậm chí chim chóc cũng không dám đậu ở sa mạc này.
Một chiếc máy bay đã bay qua sa mạc Sossusvlei.
Cabin mở ra, bốn bóng người mặc áo choàng đỏ bước ra khỏi máy bay, đứng trên không trung nhìn xuống.
“Cửa vào điạ ngục, chính là ở đây sao?”
“Chắc là không sai được đâu”
Một người nắm vào hư không, lấy ra một thanh trường kiếm màu lam: “Tôi là Chu Lộc Lam là Thần Phạt Sử của hội Thần Ẩn, bây giờ đày tội nhân Trương Thác phạm tội xuống mười tám tầng địa ngục, kết tội Trương Thác chín năm tù!”
Chu Lộc Lam vung thanh trường kiếm trong tay chém thẳng xuống đất, gã đứng cao hơn mặt đất cũng hơn mười mét, nhưng lại dễ dàng dễ dàng chém ra một vết nứt toác trên mặt đất.
Xung quanh cát tiếp tục chảy về phía vết nứt, nhưng thế nào cũng không thể ngừng được vết nứt, ngược lại, vết nứt xuất hiện liên tục ăn mòn cát xung quanh ngày càng lớn hơn với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Mười giây sau, một hố đen sâu thăm thẳm có bán kính năm mét xuất hiện ngay giữa trên sa mạc vô tận.
Hố sâu này, chỉ cần nhìn vào, đều sẽ cảm thấy sợ hãi đến mức tim đập cực nhanh, như thể là nó dẫn đến một chiều không gian khác của thế giới.
Bốn Thần Phạt Sử của hội Thần Ẩn khi nhìn thấy hố sâu này, trong mắt họ cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Chu Lộc Lam buông trường kiếm trong tay, lại vung tay, một bàn tay to màu xanh lam hiện ra trong hư không, thò tay vào trong khoang, túm lấy Trương Thác đang hôn mê ra.
“Địt Chu Lộc Lam khế quát một tiếng, vung bàn tay khổng lồ ném Trương Thác vào giữa hố sâu.
Trương Thác rơi xuống với tốc độ cực nhanh.