Nếu như giao cho bọn họ một nhiệm vụ cụ thể nào đó, một điều kiện bắt buộc phải đạt được nào đó, thì bọn họ còn có mục tiêu để tiếp tục tiến về phía trước, nhưng mà bây giờ, trong lòng mỗi người đều là một mảnh mịt mờ, chờ đợi những biến cố có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. Điều này đối với mỗi người mà nói là cực kỳ dày vò, không chỉ có thể xác phải nhận đủ sự tra tấn trên hòn đảo này, mà càng nghiêm trọng hơn đó chính là sự dày vò về mặt tinh thần.
Một đêm trôi qua, nắng sớm dâng lên, dường như đôi mắt của mỗi người trên đảo đều đỏ quạch cả lên. Đêm qua, chẳng ai được ngủ ngon giấc cả.
Tám thành viên của đội Sát Đao cũng vậy, cho dù đã phân công công việc rõ ràng và có người trực đêm, nhưng sự bứt rứt trong lòng khiến bọn họ không thể nào yên bình chìm vào.
giấc ngủ được.
Bên trong một hang núi, Đường Dực cẩn thận đổi thuốc cho cô gái tóc ngắn kia, vết thương trên cổ cô ta vẫn còn thâm đen, nhưng đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi.
“Yên tâm đi, cô vì cứu tôi nên mới bị thương, tôi hứa là ở đây sẽ không ai có thể làm cô bị thương được cả!” Đường Dực trịnh trọng nói với cô gái ở trước mặt.
Tổ Lâm một mình chật vật chạy trốn trên đồng bằng rộng lớn mênh mông, sau lưng cậu ta là ba tên đeo mặt nạ quỷ đang không nhanh không chậm đuổi theo. Dựa vào thực lực.
của mình thì bọn họ hoàn toàn có thể bắt kịp Tổ Lâm chỉ trong vài phút, nhưng mà bọn họ lại không làm như vậy.
Tổ Lâm cũng biết rằng những người này không vội giết mình, điều bọn họ muốn làm hơn đó chính là làm mình phải nhục nhã! Lấy thân phận Hành Giả của bọn họ để làm nhục Vương của đảo Quang Minh là mình đây!
“Mày suốt ngày ở trên đảo ra vẻ ta đây, khắp nơi khắp chốn bắt bọn tao quỳ xuống, bây giờ cho mày một cơ hội, ngoan ngoãn quỳ xuống cho tao, bọn tao có thể xem xét có nên tha cho mày một mạng hay không đó!” Một giọng nói truyền tới từ phía sau Tổ Lâm.
“Mày thật sự coi mình là Vương của hòn đảo đấy chắc?
Lại còn chạy đến tham gia huấn luyện ma quỷ nữa chứ, mày cùng lắm cũng chỉ là một con chó mà thôi, một con chó săn!”
“Ở trên đảo Quang Minh bọn tao chỉ tôn trọng cường giả, không tôn trọng lũ rác rưởi vô dụng. Loại người như mày á, chỉ ở trên đảo thôi cũng là một sự sỉ nhục đối với đảo Quang Minh đấy!”
“Tao thật sự không rõ, đảo Quang Minh là do Cựu Vương đại nhân liều mạng để tạo nên, tại sao lại giao vào tay một thằng rác rưởi như mày chứ? Nhưng mà cũng chẳng quan trọng, cho dù mày có ngồi ở vị trí cao hơn đi chăng nữa thì trong lòng bọn tao đều hiểu rõ rằng mày chỉ là một con rối mà thôi. Có thể là Cựu Vương đại nhân thấy mày đáng thương nên mới bố thí cho mày đó!”
Tổ Lâm vốn đang chạy trốn đột nhiên dừng lại, cậu ta xoay người lại, hét lên: “Không phải! Không phải là bố thí! Tao không phải là con rối! Không phải! Tao sẽ chứng minh cho chúng mày thấy rằng tao có đủ tư cách để ngồi trên vị trí đảo chủ này!”
“Tư cách? Mày cứ chờ đến kiếp sau đi!”
Một người hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nổi khùng, nhanh chóng vọt tới trước mặt Tổ Lâm, lưỡi dao sắc bén trong tay cũng đâm về phía trái tim của cậu ta.
“ÁI” Khuôn mặt của Tổ Lâm trở nên vặn vẹo, cậu ta hét lên một tiếng, cũng không né tránh mà rút một con dao găm giấu ở thắt lưng ra đâm về phía đối phương.
“Tí tácht”
Máu tươi nhỏ xuống mặt đất rồi nhanh chóng khô lại. Tổ Lâm há miệng thở hổn hển, sắc mặt của cậu ta tái nhợt. Ở bên cạnh, ba tên đeo mặt nạ quỷ kia đồng loạt đổ gục xuống, trên cổ mỗi người đều có một vết thương cực kỳ khủng khiếp.
Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuôi theo gương mặt của Tổ Lâm, sau lưng cậu ta cũng đã ướt đẫm toàn mồ hôi lạnh. Mới vừa rồi, dường như cậu ta đã nhìn thấy cánh cổng Địa Ngục mở ra trước mắt mình.
Lưỡi dao vốn dĩ đâm về phía trái tim của Tổ Lâm hiện tại đang xuyên qua bả vai của cậu ta.
“Tôi đã nói rồi, ở đây, anh hoàn toàn không có chút năng lực tự vệ nào cả!” Châu Ninh đứng ở một bên, vết thương trên cổ ba người kia đều là do cô ta gây nên.
“Vậy thì tôi nên làm gì? Tôi phải làm sao? Gô nói đi!”
Tổ Lâm gào to, sự tuyệt vọng lúc ở Sa Mạc Lâu Lan lại một lần nữa dâng lên trong lòng cậu ta.