“Anh, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Có tìm đường ra tiếp không?” Đường Dực hỏi, bây giờ cậu ta đã hoàn toàn tin tưởng Trương Thác, tất cả mọi chuyện đều nghe theo chỉ thị của anh.
“Không” Trương Thác lắc đầu: “Hôm đó tôi đã xem qua rồi, phòng thí nghiệm này không phải được xây dựng ở miệng của lối ra trong thế giới nhỏ này, mà là được xây ở nơi sâu thẳm nhất. Chỉ e là những người tới đây chính là mang tư tưởng không hoàn thành được thí nghiệm thì sẽ không trở ra.
Chúng ta muốn tìm đường ra khỏi thế giới nhỏ này, trừ phi có thể giết sạch từ đầu tới cuối trên đường đi”
Đường Dực vừa nghe những lời này lập tức lắc đầu y hệt một cái trống lắc: “Không thể nào đâu, những con vật thí nghiệm kia quá nhiều. Đừng nói là hai chúng ta, cho dù có thêm mười người ở cảnh giới Ngưng Khí mạnh mẽ nữa tới đây cũng không thể nào một mạch mà giết được”
“Vì thế, chúng ta cần nghĩ cách khác” Trương Thác nhìn con khỉ đen đang bị nhốt trong lồng: “Nè, hiện tại cậu đi điều tra tư liệu nghiên cứu, tôi cần phải biết trong những con vật thí nghiệm này, con nào có sức phòng ngự mạnh nhất.”
“Sức phòng ngự?” Đường Dực bận bịu trong đại sảnh hỏi tới.
Lúc Đường Dực tìm tư liệu, Trương Thác cũng không hề rảnh rỗi, anh đi qua lại khắp cả phòng thí nghiệm.
Cứ thế, lại trôi qua thêm một ngày nữa.
Tròng mắt trắng của Đường Dực cũng hiện đầy tơ máu đỏ hồng. Suốt mấy ngày này cậu ta hầu như không có một phút giây nhàn rỗi nào, một mực nhìn chằm chằm vào đống tư liệu nghiên cứu: “Anh, tôi tra ra được rồi. Dựa theo công thức gen mà Phản Tổ Minh đưa ra thì con vật thí nghiệm có sức phòng ngự mạnh nhất chính là con Ba Xà trông coi phía ngoài của thế giới nhỏ. Vảy ở trên người nó có thể dư sức đỡ được đạn xuyên giáp, nó cũng chính là vật thí nghiệm được Phản Tổ Minh dựa theo phương thức hoạt động của cỗ máy chiến tranh mà chế tạo”
“Chống được đạn xuyên giáp?” Trương Thác ra vẻ ngẫm nghĩ: “Nếu như là rắn vậy thì dễ dàng hơn rồi”
Đường Dực quay đầu nhìn đã thấy Trương Thác ôm một lượng lớn dung dịch tạo lửa ở giữa đại sảnh trong phòng thí nghiệm.
“Anh, anh đang định làm gì vậy?” Trong lòng Đường Dực có một dự cảm chẳng lành.
Trương Thác thản nhiên đáp: “Nếu chúng ta đã giết không ra được, vậy thì nghĩ một cách thông qua ngoại lực mà giết ra tới. Không thể cứ ở mãi chỗ này được, tôi tính toán thời gian thì kể từ lúc tôi vào đây tới giờ đã hơn nửa tháng rồi, chẳng lẽ còn muốn chờ ở đây cả đời hay sao?”
“Không, đương nhiên không muốn!” Đường Dực không chút nghĩ ngợi đáp lời: “Tôi đợi ở chỗ này hơn một năm, cảm thấy tinh thần đều sắp mục nát rồi”
“Đã vậy thì ôm những thứ này đi theo tôi.” Trương Thác cầm theo mấy ống thuốc nổ đi về phía dưới tầng hầm. Lúc Phản Tổ Minh khai phá nơi này đã cho nổ không ít núi rừng, thuốc nổ loại này kỳ thực là có quá nhiều.
Đường Dực nhìn chằm chằm vào đống thuốc nổ trong tay Trương Thác, bỗng nhớ tới lời anh giới thiệu về thể năng lượng kia ngày hôm qua, lập tức sửng sốt: “Anh, không phải anh định…”
“Không sai, mặc dù cơ thể của những con vật thí nghiệm này rất cứng cáp, nhưng tôi cũng không tin tụi nó có thể chịu được sức tàn phá của vụ nổ hạt nhân!”
Vụ nổ hạt nhân là loại sức mạnh không nên tồn tại trên thế giới này, đó là kết quả của một cuộc giải phóng năng lượng.
Nơi gánh chịu vụ nổ hạt nhân, cho dù là có qua thêm mấy chục hay mấy trăm năm nữa, đất đai chỗ đó đều sẽ khô căn một vùng, không một ngọn cỏ nào sinh sống được.
Trương Thác thừa nhận những con vật thí nghiệm mà Phản Tổ Minh tạo ra kia đều có một cơ thể rất chắc chắn, vì được dung hợp bởi nhiều loại gen khác nhau nên cơ thể những con vật đó hình thành một loại năng lực khó có thể ngờ được.
Nhưng nếu bảo rằng có thể chống chọi được với vụ nổ hạt nhân, Trương Thác lại hoàn toàn không tin.
Nếu quả thật có sinh vật nào có thể chống chịu được vụ nổ hạt nhân, vậy nhất định đã có thể dư sức càn quét sạch sẽ toàn bộ thế giới rồi.
Trương Thác đi tới phòng thí nghiệm dưới tầng hầm cùng với Đường Dực. Ngay ở dưới cầu thang, Trương Thác và Đường Dực đã nghe thấy từng đợt hít thở ồ ồ vọng tới, bên trong những tiếng hít thở này kéo theo một cảm giác vô cùng ngột ngạt, tất cả đều là sức mạnh của mấy con vật thí nghiệm.
Trương Thác trước đó cũng đã có xuống dưới tầng hầm một lần, gặp được trường hợp ở đây cũng đã xác định, nguồn năng lượng kia chính là tinh thể lửa! Một mảnh tinh thể lửa to vừa bằng nắm tay của trẻ sơ sinh.
Tinh thể lửa được đặt trong một cái lọ, Trương Thác từ xa quan sát nhìn thấy thiết bị khởi động trên cái lọ kia, hoàn toàn có thể mở ra được.
Xung quanh cái lọ chứa có ba mươi con vật thí nghiệm đang nằm đó, những con vật này có hình thù khác nhau, hình người, hình thú, cũng có nửa người nửa thú. Mỗi một con đều sít sao nhìn chằm chăm vào tinh thể lửa bên trong lọ chứa.