Thời điểm bốn người này bước xuống, mẹ của Từ Uyên lại gọi tên bốn người này: “Nhà thiết kế Mạc Lâm Niên, một trong những nhà thiết kế thời trang hàng đầu của Đại Nam, chỉ thiết kế quần áo cho phụ nữ. Ông Trác Khánh Tân, nhà thiết kế Hán phục hiện đại, gần tám mươi phần trăm hán phục Trung Quốc đều dựa trên ý tưởng của ông ấy. Hai người đó là nhà thiết kế Hoắc Khải, còn có nhà thiết kế Cornelius nữa”
Bốn người họ ôm quần áo của Lâm Ngữ Lam vào nhà.
“Tiếp tục” Ferreth vãy tay lần nữa, lại có bốn nhà thiết kế hàng đầu trong lĩnh vực thời trang bước ra.
Tất cả mọi người nhà họ Lâm, bao gồm cả gia đình Lưu Linh Chi, tất cả đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mẹ của Từ Uyên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bà có thể được đối mặt với nhiều nhà thiết kế hàng đầu trong lĩnh vực thời trang như vậy.
Trên năm mươi chiếc xe Rolls-Royce này, mỗi xe đều có 4 người bước xuống, tất cả đều là những thiết kế hàng đầu thế giới.
Ngay cả Lâm Nhạc Hằng là một người không quan tâm gì đến thời trang, nhưng cũng có thể nhận ra được một hai người trong đó, có thể thấy được phạm vi ảnh hưởng của mấy người điều này rộng biết bao nhiêu.
Lâm Ngữ Lam nhìn quần áo trong phòng sắp chất thành núi rồi, mỗi chiếc đều là do các nhà thiết kế hàng đầu thế giới làm ra.
“Quần áo này có hơi nhiều rồi, sao mà tôi mặc hết được?”
Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam lộ ra nét lo lắng.
“Chị dâu, mấy bộ quần áo này á, được đặt may từ ngày 4 tháng 9 năm nay và kéo dài đến ngày 3 tháng 9 năm sau. Mỗi một ngày, đều có một kiểu độc quyền, là căn cứ theo phong tục mỗi năm, mỗi tháng thậm chí là mỗi ngày của Đại Nam mà chế ra đó. Tất cả phong cách thiết kế đều không giống nhau, đều đã được đặt số vào bên trong hết rồi, chị cứ đặt theo phân loại là được” Ferreth giải thích.
“Đặt may mỗi ngày một bộ?” Lâm Ngữ Lam hơi choáng váng.
Tuy nhà họ Lâm có tiền, nhưng cũng không có giàu có đến mức độ này. Một năm ba trăm sáu mươi lăm này, mỗi ngày đều có một bộ được thiết kế đặc biệt, rồi còn được làm ra do các nhà thiết kế hàng đầu thế giới nữa chứ.
“Đúng”
Ferreth gật đầu: “Nếu qua ngày đó mà chị mặc lại bộ đó, chiếc váy này sẽ không có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa xét theo yếu tố thời tiết thay đổi, mỗi một kiểu dáng được chia thành ba độ dày, tay dài và tay ngắn. Cho nên chị dâu chị đừng lo lắng, các kiểu áo sau ngày 3 tháng 9 năm sau đều đã được đặt thiết kế rồi, đợi đến năm sau sẽ đưa đến cho chị”
Những lời của Ferreth khiến cho mọi người có mặt tại đây đều choáng váng.
Mỗi ngày một loại, một loại còn chia thành mấy kiểu, cái này…
Lưu Linh Chi nhìn quần áo trong phòng, vẻ mặt cô ta ngây dại. Vừa rồi, cô ta còn ăn mặc kiểu cách, thời trang hàng hiệu mà chế giễu Lâm Ngữ Lam, nhưng chưa qua được bao lâu, cảnh tượng trước mắt này như đang giáng cho cô ta một cái tát vậy.
“Đại ca, quần áo đã đưa đến hết rồi, chúng tôi đi trước đây, không quấy rầy bữa tiệc của mọi người nữa” Bạch Trình thấy quần áo đã được chuyển xong liền vẫy vẫy tay với Trương Thác.
“Được, đi đi” Trương Thác phất tay.
Bạch Trình và Ferreth dẫn theo người ngồi lên xe, lần lượt rời khỏi trang viên nhà họ Lâm.
Kể cả khi toàn bộ đám người Bạch Trình đều rời đi thì người nhà họ Lâm và người nhà họ Lưu vẫn có chút không phản ứng kịp.
Nhìn quần áo trong phòng được xếp thành một ngọn núi nhỏ, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không nghĩ tới những bộ quần áo này đều do nhà thiết kế đứng đầu thế giới thiết kế.
Anh rể, anh giàu đến mức nào vậy?” Lâm Hải không khỏi cảm thán.