“Toàn thiếu đừng vội! Yến tiệc đã được chuẩn bị rồi! Các cô gái cũng đang tắm rửa thay quần áo rồi! Chờ một chút nữa, họ sẽ phục vụ ngài. Đêm nay, chúng ta không say không về”
Sở Trang Nguyên cao giọng cười to.
“Được! Được!” Toàn Cảnh Thiên gật đầu, nước bọt cũng đã đều tiết ra, có đồ ăn, lại có phụ nữ, đối với anh ta mà nói, thì điều này quả thực là tuyệt vời.
Rất nhanh sau đó, Sở Trang Nguyên cho người chuẩn bị yến tiệc. Một bàn yến tiệc đã được chuẩn bị kỹ càng, ngay cả Sở Đồng Ngọc cũng đã thay một chiếc váy dài ngồi xuống bàn ăn.
Trong bữa ăn, Sở Trang Nguyên liên tục mời rượu Toàn Cảnh Thiên, nói Toàn Cảnh Thiên vừa tuấn tú, lại vừa lịch sự, nho nhã, hỏi anh có muốn liên hôn không. Nhìn bộ dạng của ông ta như vậy, người ta sẽ không khỏi nảy ra một suy nghĩ, rằng ông ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để có thể giữ Toàn Cảnh Thiên ở lại.
Trương Thác không nói gì cả, coi bản thân là người ngoài cuộc, chỉ ngồi ở đó tùy ý dùng bữa. Anh không nói lời nào, nên cũng chẳng có ai chủ động tới nói chuyện với anh.
Bàn yến tiệc thịnh soạn rất nhanh đã thấy đáy sau khi bị Toàn Cảnh Thiên càn quét qua.
Sở Trang Nguyên còn rất nhiều chuyện muốn nói với Toàn Cảnh Thiên, nhưng mới uống được vài chén, Toàn Cảnh Thiên đã liên tục xoa bụng, ông ta cũng không dám làm phiền anh nữa, để Sở Đồng Ngọc đưa Toàn Cảnh Thiên và Trương Thác trở về phòng nghỉ ngơi.
Sở Đồng Ngọc đưa Trương Thác và Toàn Cảnh Thiên trở về phòng.
Lúc ăn cơm, mọi người ai cũng uống một chút rượu.
Trương Thác còn tốt, không có ai mời rượu anh, anh chỉ cần uống ứng phó hai ly rượu mà thôi.
Mà Toàn Cảnh Thiên thì khác, anh ta uống đến say mèm, đi đường cũng không vững.
Gương mặt xinh đẹp của Sở Đồng Ngọc cũng vì say mà ửng đỏ cả lên, nhưng may mắn cô cũng là một tu sĩ, nên có thể dễ dàng ném Toàn Cảnh Thiên lên trên giường.
“Sở cô nương! Cảm ơn cô! Nếu chỉ có một mình tôi đưa cậu ấy trở về, e là cũng khó mà tìm được phòng ở. Đường đi ở chỗ này rất phức tạp” Trương Thác cười nói.
“Không cần cảm ơn” Sở Đồng Ngọc khoát tay áo: “Hôm nay, là Sở Đồng Ngọc tôi gây ra chuyện, có lỗi với Trương đại ca và Toàn đại ca. Sở Đồng Ngọc chỉ có một thỉnh cầu là mong Trương đại ca hãy quên chuyện xảy ra vào ngày hôm nay đi. Thực sự thì chuyện đó không phải là do tôi cố ý”
“Sở cô nương đừng lo lắng” Trương Thác lắc đầu: “Hôm nay Sở cô nương làm như vậy cũng chỉ là theo lẽ thường mà thôi. Một người bình thường ai cũng sẽ làm như thế, Trương Ức Thùy tôi sẽ không dám nói gì đâu”
“Trương đại ca! Tôi biết chắc chắn anh sẽ để ý chuyện này ở trong lòng. Sở Đồng Ngọc tôi có thể thề với anh” Gương mặt xinh đẹp của Sở Đồng Ngọc hiện lên trước mặt Trương Thác.
Trương Thác chỉ nhẹ gật Sở Đồng Ngọc thấy Trương Thác không muốn nói với mình nữa, mím môi nói tiếp: “Vậy tôi không quấy rầy Trương đại ca nghỉ ngơi nữa. À, Trương đại ca, cái này cho anh”
Sở Đồng Ngọc cầm một cái túi nhỏ ở bên hông lên, từ trong đó lấy ra một viên đá nhỏ đưa cho Trương Thác lầu, không nói gì.
“Sở cô nương, cái này là…”
“Trương đại ca, ở chỗ này, đá có thể được dùng để giao dịch thay cho tiền tệ. Tôi hy vọng Trương đại ca có thể dùng khối đá này để tự tu luyện. Năng lực không tốt cũng không sao, chỉ cần cố gắng chịu đựng, nhất định anh sẽ thành công.
Lúc trước, tổ tiên của nhà chúng tôi là người có thiên phú kém cỏi nhất ở trong sư môn, nhưng cuối cùng, nhờ chăm chỉ mà ông trở thành người mạnh nhất ở nơi này. Trương đại ca! Tôi tin tưởng là anh có thể làm được”
Sở Đồng Ngọc một mặt chân thành nhìn Trương Thác.
Được một người con gái xinh đẹp động viên, lo lắng cho mình như vậy, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy khó có thể từ chối ý tốt của cô. Nếu anh cứ từ chối thẳng thừng, vậy thì anh cũng quá là kỳ quái đi.