Khí nhận cắm vào ngực phải của Trương Thác, ánh mắt cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ này toát ra vui mừng. Nhưng cảm xúc này chỉ thoát lướt qua, hắn mở to mắt, khó tin nhìn trước mặt mình, có một chiếc đuôi linh hoạt lúc ẩn lúc hiện trước ngực mình, mà chiếc đuôi đó vươn ra từ một lỗ thủng nằm ngay trên lồng ngực của mình. Máu tươi tuôn trào từ trên ngực của cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ này, hắn có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang đảo loạn trong cơ thể mình. Vết thương nặng này khiến khí nhận trong tay hắn tan biến.
Trương Thác vẫn nằm yên trên mặt đất, hờ hững nhìn cao thủ Ngưng Khí Cảnh này.
“Mày… sao mày lại…” Cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ này ôm ngực, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng.
“Thủ đoạn của Biến Hóa Cảnh đôi lúc sẽ phát huy tác dụng thần kỳ đấy” Trương Thác ho ra một ngụm máu tươi, hé miệng kế nói: “Phá!”
Sau khi Trương Thác vừa dứt lời, một con linh xà thân thể mờ ảo chui ra từ lỗ thủng trước ngực cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ. Vừa rồi Trương Thác đã cố ý để lộ sơ hở để đối phương đâm vào ngực mình, đồng thời Trương Thác cũng sử dụng thủ đoạn của Biến Hóa Cảnh ngưng tụ ra một con linh xà. Lực sát thương của con linh xà này không mạnh như lưỡi dao trong tay đối phương, thậm chí chỉ mới đụng vào lưỡi dao của đối phương thì sẽ lập tức tan biến. Nhưng nó có thể cắn rách làn da đối phương, chui vào trong thân thể, gây ra lực sát thương lớn hơn!
Cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ trợn tròn mắt, tràn đầy không cam lòng. Hắn lảo đảo lùi về sau một bước, sau đó gục ngã về phía trước, nằm im không nhúc nhích, máu tươi dần dần chảy ra từ dưới thân của hắn, mùi máu nồng nặc lan tràn trong không khí.
Thế là trận chiến hôm nay đã kết thúc triệt để.
Trương Thác còn nằm ở đó, nhìn ánh trăng treo trên chân trời thở dài.
Trăng lặn mặt trời lên, một ngày mới lại đến. Trên lôi đài đại chiến tối qua ở đảo Bồng Lai có mười mấy thi thể, máu tươi chảy khắp nơi, khô quắt hằn trên núi đá.
Đến giữa trưa, một tia sáng mặt trời chiếu lên người Trương Thác, khiến anh cảm thấy cả người ấm áp, vô cùng sảng khoái. Tối qua anh bị thương quá nặng khiến anh cho tới bây giờ vẫn chưa thể hành động tự nhiên. Thân thể anh còn đang khôi phục, vết thương trên người đều do cường giả Ngưng Khí Cảnh gây ra, trong chốc lát không thể lành lặn. May mà lúc trước Trương Thác đã từng quan sát, hòn đảo này đã lâu không có người sinh sống, trên đảo có không ít thảo dược, những loại thảo dược mà người ngoài không thể phân biệt, thậm chí không biết đối với Trương Thác chỉ là chuyện nhỏ.
Trương Thác thở dài: “Mình còn phải ở lại trên đảo này một khoảng thời gian. Còn có không ít người chưa xuất hiện đâu”
Thở dài xong, Trương Thác nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh nắng yên tĩnh.
Một ngày sau, Trương Thác bước đi trên hòn đảo tìm kiếm thảo dược.
Một tuần sau, vết thương trên người Trương Thác đã dần dần khép lại. Quân áo của anh tràn đầy vết rách li ti, giống như người rừng. Một chiếc nồi thiếc lớn được đặt trên vách núi, trong nồi hầm một con cá biển. Chiếc nồi này còn là do người tới tham dự Hội Thần Ẩn Đông Phương để lại.
Trương Thác sống một mình trên đảo, công việc mỗi ngày là hái thuốc, tu luyện, ngắm biển. Đã lâu lắm rồi anh chưa được tĩnh tâm như thế này.
Phương xa, một chiếc thuyền nhỏ dần dần tới gần đảo Bồng Lai, thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù dày đặc, vị trí của Trương Thác vừa lúc có thể nhìn ra xa, khi thấy con thuyền nhỏ đó, Trương Thác nở nụ cười: “Lại có khách tới à”
Trong sương mù, con thuyền nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Khi chiếc thuyền cập bến, một người bước xuống thuyền, sau đó tiến vào bên trong hòn đảo. Trương Thác cũng dần dần thấy rõ người này. Đối phương mặc đồ luyện võ màu đen, không mang theo bất cứ vũ khí, long hành hổ bộ, khoảng chừng bốn mươi tuổi, gương mặt phương đông. Động tác của người này vô cùng nhanh chóng, chỉ mấy bước đã tiến lên vách núi, đối diện với Trương Thác.