Tôi tin, anh Trương đây, anh cũng là người trong giới võ cổ truyền, hôm đó anh đã bị nhà họ Liêu bắt đi. Sau khi anh đi khỏi, nhà họ Liêu bỗng dưng bốc cháy, anh có muốn giải thích gì về chuyện này không?
“Không có.” Trương Thác lắc đầu: “Nhà họ cháy, liên quan gì đến tôi chứ?”
“Anh Trương, anh bị đưa đến nhà họ Liêu. Hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao nhà họ Liêu đột nhiên bốc cháy?”
Nguyên Kim nhìn kỹ Trương Thác: “Mong anh nói thật cho tôi biết, anh Trương.”
*Ò.” Trương Thác gật đầu: “Nhà họ Liêu bị người ta tiêu diệt, lửa là do họ đốt, tôi tận mắt chứng kiến, mà tôi nói này người của Lợi Nhẫn các ông tại sao không đi bắt hung thủ, lại đến tìm tôi làm gì chứ?”
Nguyên Kim hiển nhiên không ngờ Trương Thác lại thẳng thừng nói câu nhà họ Liêu bị tiêu diệt, nhà họ Liêu là một gia tộc võ cổ truyền, cả nhà đều chét vì cháy, điều này tất nhiên thu hút sự chú ý của Lợi Nhẫn, Lợi Nhẫn phái người khám nghiệm tử thi. Kết quả là, toàn bộ người nhà họ Liêu đều bị giết, hơn nữa hầu như mỗi người đều chết không toàn thây.
Với sự trợ giúp của Lợi Nhẫn, có thể dễ dàng biết được rằng Trương Thác đã được đưa đến nhà họ Liêu vào ngày hôm đó, và cuối cùng anh ấy đã an toàn rời khỏi, Nguyên Kim đành coi Trương Thác là mục tiêu nghỉ ngờ, là đầu mối của mọi chuyện.
Ý của Nguyên Kim, là tìm một số bằng chứng giữa các lời thoại của Trương Thác, sau đó tống giam anh ấy để thẩm vấn, nhưng không ngờ rằng ông ta lại nhận được câu trả lời như vậy, điều này khiến ông ta có cảm giác không biết bắt đầu ra tay từ đâu.
Nguyên Kim nhìn Trương Thác, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Anh chính mắt nhìn thấy cả nhà họ Liêu bị giết sạch sao?”
*Ừ.” Trương Thác gật đầu: “Giết không toàn thây, rất là tàn nhẫn, nhưng mà lúc đó tôi lại không có chụp ảnh quay phim.”
Nguyên Kim lại hỏi: “Tại sao hà họ Liêu bị giết, mà anh lại không sao chứ?”
“Ông thật là buồn cười.” Trương Thác nhìn Nguyên Kim như một kẻ ngốc: “Những người giết chết nhà họ Liêu kia thì liên quan gì với việc giết tôi chứ? Hôm nay tôi muốn giết một con cá, không lẽ tôi đem tất cả những con cá trong ao giết hết sao?”
Đối mặt với Trương Thác, Nguyên Kim chỉ cảm thấy không thể bắt đầu từ đâu, lời nói của đối phương dường như chỗ nào cũng mở lối cả, nhưng lại không có một chỗ nào có thể để mình lợi dụng được.
Nguyên Kim suy nghĩ hồi lâu, nhưng chỉ có thể nói một câu: “Tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án mạng của nhà họ Liêu. Mời đi cùng tôi một cThác.”
“Đợi một lát, tôi tưới nước cho hoa trong nhà xong đã.”
Trương Thác nhẹ giọng đáp, xoay người vào nhà, uống một chén trà, nằm nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ mới đi ra ngoài.
Nguyên Kim lái một chiếc Accord có gắn biển số màu vàng và chở Trương Thác về phía trung tâm thành phó.
“Trưởng quản, ông như này là đưa tôi đi đâu để thẩm vấn vậy hả?” Trương Thác nhàn nhã dựa vào ghế sau xe: “Tôi hôm nay còn phải đi làm nữa.”
Nguyên Kim đậu xe trước một quán cà phê, cửa lái phụ mở ra, một người đẹp mặc chiếc váy dài ngồi lên xe, liếc nhìn Trương Thác một cái, rồi hỏi Nguyên Kim: “Đây là người đó à?”
“Ừ.” Nguyên Kim gật đầu.
Người đẹp quay lại, trên tay cầm ly cà phê: “Nói đi, tại sao anh lại giết toàn bộ người nhà họ Liêu?”
Trương Huyện nhìn mỹ nhân này vẻ mặt kỳ quái: “Cô tại sao lại không mặc nội y?”
Mỹ nhân tức giận : “Láo toét!”
“Cô cũng đang láo toét đấy.” Trương Thác nhún vai: “Cô nhìn thấy tôi giết người nhà họ Liêu sao?”
Người đẹp nghe Trương Thác nói, ngực dâng lên tức giận: “Tôi không có tâm trạng chơi chữ với anh. Nhiệm vụ của Lợi Nhẫn chúng tôi rất nặng nề. Nếu anh làm ảnh hưởng thời gian của chúng tôi, trách nhiệm anh có thể gánh vác được nổi không? Toàn bộ nhà họ Liệu, rốt cuộc là làm sao mà chết hết hả!”
Trương Thác khoác khác tay: “Không phải tôi đã nói với đồng nghiệp của cô rồi sao, bị người ta giết đấy, bị giết hét cả nhà, thì sao hả, có vấn đề gì không?”
Người đẹp sững sờ, quay đầu nhìn Nguyên Kim.
Nguyên Kim nở một nụ cười gượng gạo: “Đó là những gì anh ấy nói với tôi.”