“Tôi hiểu, tôi xin lỗi, cậu Trịnh, là tôi bất cẩn” Người đàn ông trung niên nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, tắt nó đi.
Sau khi Trịnh Sâm thấy điện thoại di động của người đàn ông trung niên đã tắt hoàn toàn thì mới mở miệng: “Thi thể ở trong rừng, anh chỉ cần cho người đi tìm là được. Thu hình xong, tôi đã sắp xếp người liên lạc với anh rồi, đại khái mười phút sau người đó sẽ tới.”
“Được” Người đàn ông trung niên đáp.
“Chuyện bên này tôi giao cho anh. Sáng mai, tôi muốn nghe tin tốt” Kha Khương Bân nói, cuốn cửa kính xe lên.
Đồng thời, ở Lạc Hà.
Trình Tiêu đi cùng Lâm Ngữ Lam đến Sở cảnh sát Lạc Hà.
“Cậu Trình, đến trễ thế này, có chuyện gấp gì sao?” Sau khi nhận được cuộc gọi từ Trình Tiêu, cục trưởng Triệu của Sở cảnh sát Lạc Hà vội vàng chạy tới, mồ hôi nhễ nhại.
“Tôi hỏi ông, hôm nay ông phái người đến thành phố Châu Xuyên bắt người sao?” Trình Tiêu nhìn cục trưởng Triệu hỏi.
Cục trưởng Triệu tỏ vẻ khó hiểu: “Không”
“Không có?”
Trình Tiêu nhíu mày: “Nói thật đi.”
Cục trưởng Triệu nhìn thấy bộ dạng của Trình Thanh, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở: “Cậu Trình, sao tôi dám nói vớ vẩn với cậu chứ? Tôi thật sự không kêu người đến thành phố Châu Xuyên bắt người. Nếu tôi thực sự đi Châu Xuyên, không phải báo cáo lên từng cấp sao?”
Lâm Ngữ Lam lấy điện thoại di động ra, mở một bức ảnh, bức ảnh này là do cô lấy điện thoại di động chụp lén khi cảnh sát tới cửa bắt người.
“Cục trưởng Triệu, nhìn xem những người này có phải là người trong cục của ông không?”
Cục trưởng Triệu liếc nhìn điện thoại di động của Lâm Ngữ Lam, gật đầu nói: “Quả nhiên là cục của chúng tôi, thưa cô mấy hình này từ đâu chụp được vậy?”
“Bốn mươi phút trước, ở trước cửa nhà tôi, Châu Xuyên”
Lâm Ngữ Lam lạnh lùng nói: “Người của ông, bọn họ nói chồng tôi có liên quan đến một vụ án giết người rồi mang đi”
“Cái gì?”
Vẻ mặt của cục trưởng Triệu giật mình, vội vàng giải thích với Trình Tiêu: “Cậu Trình, tôi thật sự không biết chuyện này”
Cục trưởng Triệu có thể ngồi ở vị trí hiện tại, cách đối nhân xử thế có thể thấy được, tinh tế nhìn rõ ràng. Chồng của người phụ nữ trước mặt bị bắt, người thừa kế tương lai của nhà họ Trình đích thân tìm tới, chuyện này chắc chắn là không dễ giải quyết.
Trình Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Cấp dưới của mình có đi bắt người ở Châu Xuyên hay không mà cũng không biết, tôi thấy cái ghế cục trưởng này của ông không cần ngồi nữa”
Trên mặt Cục trưởng Triệu hiện lên một tia hoảng sợ: “Cậu Trình, đừng vội, tôi sẽ kiểm tra ngay lập tức”
“Tôi cho ông mười phút. Nếu ông không tra ra được thì tự mình xem xét hậu quả đi” Lời nói của Trình Tiêu lộ ra một sự uy hiếp mạnh mẽ.
Cục trưởng Triệu lại gật đầu lia lịa, lập tức lấy di động ra gọi điện.
Cục trưởng Triệu hỏi về người trong ảnh của Lâm Ngữ Lam, có điều cục trưởng Triệu gọi điện thoại từng người một, nhưng không ai trả lời.
Chi nhánh sở cảnh sát.