“Chào mọi người.” Trương Thác hướng về phía hai người này cười cười, coi như thay lời chào hỏi.
“Bạn bè sao? Bạn gì vậy? Là bạn trai phải không?” Khang Huệ vẻ mặt đầy vẻ hóng hớt nhìn Trương Thác, khi thấy Trương Thác ăn mặc không có chút sáng sủa nào, trong mắt Khang Huệ chứa đựng chút thất vọng.
Khuôn mặt Tần Nhu hơi đỏ lên: “Nói lung tung cái gì vậy, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Được rồi, mau ngồi đi, gọi món trước.” Khang Huệ không tiếp tục hỏi nữa, trực tiếp kêu nhân viên phục vụ đến.
Bốn người gọi năm món ăn, mấy chai rượu, cũng coi như là tiểu tư sản rồi.
Lúc ăn cơm, Tần Nhu, Khang Huệ, còn có Ngô Hàn, ba người đều tán gẫu về những chuyện thời đại học, Trương Thác ngồi bên cạnh, vẫn luôn nghe ba người nói chuyện, cũng không lên tiếng nào.
“Tần Nhu, cậu nói điều kiện của cậu tốt như vậy, tại sao không nhanh kiếm một người, mình cảm thấy đại thiếu gia nhà họ Ngô thật sự cũng không tồi, gia cảnh lại tốt như: thế, con người lại đơn giản như vậy, không khoe khoang, không làm màu, một người đàn ông tốt như vậy.” Lúc Khang Huệ nói chuyện, vẫn luôn nháy mắt với Ngô Hàn.
Đối với chuyện này, Ngô Hàn cũng chỉ mỉm cười, không nói thêm điều gì.
“Haizz.” Khang Huệ thở dài: “Đại thiếu gia họ Ngô, cậu nói cậu xem, đã tốt nghiệp lâu như vậy, tính cách nhút nhát của cậu đến lúc nào mới có thể thay đổi được chứ. Cậu cứ như vậy, làm sao có thể tán gái được chứ, nếu như: mình có gia cảnh này của cậu, sớm đã bành trướng không biết đến mức nào rồi, đàn ông theo đuổi Tần Nhu nhiều như vậy, cậu không cố gắng, theo đuổi sao được chứ?”
Vẻ mặt Khang Huệ đầy vẻ bực tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rồi lại đưa ánh mắt đặt lên người Trương Thác: “Anh trai này, anh làm công việc gì vậy? Đối tác làm ăn của Tần Nhu ư?”
“Không phải.” Trương Thác lắc đầu, trả lời: “Tôi là một nhân viên bán hàng làm việc cho một công ty.”
“Ò,” Vừa nghe đến điều này, sắc mặt Khang Huệ thất vọng rất nhiều, tuy rằng không nói gì, nhưng cũng có thể nhìn ra, cô ấy không muốn để ý tới Trương Thác nữa.
“Tần Nhu, cậu cảm tháy đại thiếu gia họ Ngô của chúng ta thế nào, ấy nhút nhát như vậy, hay là cậu cho cậu ấy một cơ hội đi, cùng cậu ấy hẹn hò chứ?” Khang Huệ thăm dò hỏi một câu.
“Điều này chắc là bỏ đi.” Tần Nhu mỉm cười: “Tạm thời, mình không có nghĩ gì về phương diện này.”
Khang Huệ và Ngô Hàn ngồi cùng một bên, trong bóng tối cô kéo tay áo Ngô Hàn liếc Ngô Hàn một cái ý muốn Ngô Hàn thể hiện một chút.
Trên mặt Ngô Hàn lộ ra vẻ nhút nhát, không động đậy gì.
Trương Thác ngồi sang bên một bên, trong bóng tối quan sát hành động của Ngô Hàn và Khang Huệ, muốn xem hai người đó ai có hành động gì bất thường không. Nhưng bây giờ xem ra hai người hình như đều không có vấn đề gì.
Vốn dĩ Trương Thác nghĩ đó là Khang Huệ, nhưng kết quả tất cả những gì Khang Huệ thể hiện ra vốn dĩ không giống đến để hại người, còn về Ngô Hàn đó thì nhát gan, ít nói, lại nghe lời Khang Huệ, Ngô Hân này cũng không phải là thiếu tiền mà phải làm việc gì cho Vương Tùng Phượng.
*Ngô thiếu gia, anh phải nghĩ cho kỹ, người theo đuổi Tần Nhu nhiều vô kể, anh mà không cố gắng hơn nữa, đợi đến ngày Tần Nhu bị người ta cướp mắt thì đừng có khóc, nếu là tôi, khi mời người đẹp ăn cơm, ít nhất phải gắp thức ăn hoặc gì đó chứ?”
Ngô Hàn hít một hơi thật sâu, tựa hồ đã có quyết định nhất định, gắp một miếng sủi cảo cho vào đĩa của Tần Nhu: *Tần Nhu, ăn một chút đồ ăn chính đi.”
Nhìn thấy hành động của Ngô Hàn sau khi đã được đả thông tư tưởng, Khang Huệ hài lòng gật đầu.
Mà Trương Thác lúc này sắc mặt đột nhiên biến đổi, anh biết chắc đó là Ngô Hàn!
Điều khiến Trương Thác chắc chắn rằng không phải là Ngô Hàn gắp miếng sủi cảo cho Tần Nhu, mà là khi Ngô Hàn gắp miếng sủi cảo để vào đĩa của Tần Nhu, Trương Thác thấy rõ vết bằm tím trên cổ tay của Ngô Hàn, vết bằm này không thể ngày một ngày hai mà hình thành được.
Tại sao trên cổ tay một đại thiêu gia lại có vết bằm tím như vậy, vừa khiến người ta suy nghĩ, lại suy đoán thân phận của Ngô Hàn là thật hay giả.
“Cảm ơn.” Tần Nhu cười với Ngô Hàn, gắp miếng sủi cảo lên, chuẩn bị cho vào miệng.
“Cái này nhân lá hẹ và trứng. Em không thích ăn hẹ à, đưa cho tôi đi.” Trương Thác vươn tay lấy lại miếng sủi cảo.
đang ở trên đũa của Tần Nhu lại khi Tần Nhu đang định cho miếng sủi cảo vào miệng.