“Mười vạn?” Dương Đức Phi cười nói: “Nếu là mấy năm trước thì thiên hạ này có ai mà không luyện khí? Nhưng bây giờ số người luyện khí chỉ có mười vạn, cậu thấy nhiều à?”
Trương Thác nhìn chằm chằm Dương Đức Phi không lên tiếng, chờ Dương Đức Phi giải thích.
“Đành vậy” Dương Đức Phi thở dài: “Khi đó tôi khuyên cậu đừng tiếp xúc với khí là vì không muốn cậu bị cuốn vào vòng xoáy này. Ngự khí giả không được đánh người thường, dưới ngự khí đều là phàm tục. Cậu không ngự khí thì coi như an toàn, nhưng cố tình lúc này cậu đã đạt tới Ngưng Khí Cảnh, cậu không thể thoát khỏi vòng xoáy này được rồi. Có những việc cũng nên cho cậu biết”
“Vòng xoáy gì mà lại liên lụy tới tôi?” Trương Thác hoï lại.
Dương Đức Phi đứng dậy, nhìn thoáng qua thanh kiếm cắm trên mặt đất, chắp tay sau lưng nói: “Đây cũng là lý do tại sao lại che giấu khí. Cậu đã từng nghe nói tới Tổ Binh chưa?”
Trương Thác gật đầu: “Hiện giờ ba gia tộc lớn ở thủ đô đều có Tổ Binh hết còn gì?”
Nói đúng ra thì mỗi gia tộc có thể truyền thừa đều tồn tại Tổ Binh. Cổ võ thế gia có, thị tộc cũng có. Rất nhiều năm trước, cổ võ và thị tộc vốn là một nhà, sau này có truyền thừa Tổ Binh bị hủy, để lại khí, có truyền thừa bị cắt đứt mạch khí, để lại Tổ Binh. Cứ thế dần dần hình thành thị tộc và cổ võ thế gia” Dương Đức Phi thong thả bước đi trong sân: “Trước kia có người đã từng cố ý tách rời Tổ Binh và khí. Tôi không rõ nguyên do là gì, nhưng nghe đồn trong mộ của người này có phương pháp hợp khí và binh, nếu cậu không ngự khí, dựa theo thực lực của cậu ở thế tục lúc trước thì không ai có thể ép cậu. Nhưng nay cậu bị cuốn vào lốc xoáy này, có quá nhiều người đang theo dõi bí mật của cậu.”
Trương Thác cau mày: “Ý ông là trong mộ của lão Lục có mấy thứ đó?”
Dương Đức Phi lắc đầu: “Đó chỉ là lời đồn, nhưng chỉ riêng lời đồn như vậy cũng đủ khiến thiên hạ đại loạn. Ngày nay thị tộc chưa xuất thế, một khi thị tộc xuất thế thì e rằng sẽ có vô số mũi dùi chĩa về phía cậu. Cho nên lúc cậu đi tìm khí, tôi mới cật lực khuyên bảo, tiếc rằng cậu với Chúc Nguyên Cửu cứ muốn biết rõ khí là gì. Suy cho cùng thì không ai có thể ngăn cản cậu, cũng không ai cản được cậu. Cậu có thể từ một cọng cỏ trưởng thành vô địch thế tục đã đủ để chứng minh cậu sẽ không dừng bước trên con đường tăng cường thực lực. Cho nên sau khi cậu ngự khí, Ma Y mới đi tìm cậu, nhận cậu vào.
Hội Thần Ẩn lúc cậu còn chưa hiểu biết gì. Ông ta sợ ngày thị tộc xuất thế sẽ xảy ra rung chuyển. Thân phận thành viên Hội Thần Ẩn chí ít có thể giữ được sự bình yên cho cậu trong một thời gian ngắn”
Trương Thác sửng sốt. Anh vẫn cảm thấy có người chuyên môn che giấu sự tồn tại của khí. Nhưng bây giờ anh mới biết căn bản không có ai che giấu thứ đó. Người biết thì vẫn luôn biết, người không biết thì không có thiên phú, còn có một số người đang bước đi trên con đường này.
Trương Thác hít sâu một hơi: “Tôi còn một câu hỏi, truyền thừa dưới vương lăng rốt cuộc là thứ gì?”
Dương Đức Phi không khỏi nhìn về phía vương lăng, trong mắt tràn đầy khao khát: “Là truyền thừa của vương triều Tây Hạ. Nơi đó có khí và binh hoàn chỉnh. Đừng hỏi tôi khí và binh kết hợp sẽ sinh ra cái gì, tôi chưa từng thấy, cũng không hiểu được”
Trương Thác lại cau mày: “Chỉ đơn giản thế thôi sao?”
Trương Thác không thể chấp nhận lời giải thích này của Dương Đức Phi. Nếu chỉ đơn thuần là truyền thừa thì tại sao mình lại có cảm giác hưng phấn?
Dương Đức Phi gật đầu: “Chỉ thế thôi”
Nhìn thanh kiếm bên ngoài hàng rào, Trương Thác hạ quyết tâm: “Tôi muốn xuống dưới xem xét từ lối đi này”
Dương Đức Phi bày ra tư thế mời: “Chìa khóa ở chỗ đó, cậu muốn đi lúc nào cũng được”
Trương Thác đứng dậy, ôm quyền chào Dương Đức Phi, sau đó bước ra hàng rào, nhổ cây kiếm cắm trên mặt đất.
Lợi kiếm vào tay có cảm giác lạnh lẽo, Trương Thác có thể rõ ràng nhận thấy sự sắc bén của thanh kiếm này.
Trương Thác rút kiếm, bước lên vương lăng.
Vương lăng vốn là khu tham quan, trước kia còn thường xuyên có người tới đây quan sát, ngắm nhìn lăng mộ cách đây đã tám trăm năm. Nhưng vì nơi này quá hoang vắng, trên bình nguyên chỉ có mấy gò đất, dẫn tới khu du lịch này cũng dần dần suy tàn.