Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1448:


Đợi sau khi Thứ Phùng rời đi Lâm Ngữ Lam mới lên tiếng: “Chồng à, sao anh lại làm như vậy, cô ấy dường như cũng không lớn, anh…”


“Vợ à, anh phải có trách nhiệm với cô ấy” Trương Thác thở dài: “Em cũng biết thế giới ngầm có quá nhiều thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, người của thế giới ngầm lúc nào cũng phải đề phòng nguy hiểm xảy ra, cô ấy thậm chí còn không biết đã từng có người vào trong nhà nếu như còn lười biếng nữa thì cô ấy sẽ tự đánh mất mạng sống của mình”


Lâm Ngữ Lam há to miệng nhưng không lên tiếng.


Lâm Ngữ Lam cũng đã từng nhìn thấy sự tàn nhãn của thế giới ngầm, mặc dù cô không chịu nổi thái độ của Trương Thác đối với Thứ Phùng nhưng cô cũng hiểu rõ đây là cách chính xác nhất.


“Chồng à, anh nói đã từng có người vào trong nhà lục lọi khắp mọi nơi là muốn làm gì?” Đôi mắt đẹp của Lâm Ngữ Lam hiện lên vẻ lo lắng nhưng cho dù là ai biết nhà của mình bị người lạ xâm nhập thì cũng sẽ không tỏ vẻ như không nhìn thấy.


“Họ đang tìm đồ vật” Ánh mắt của Trương Thác liếc nhìn xung quanh.


“Tìm cái gì?” Lâm Ngữ Lam vô thức hỏi.


“Tìm thứ này” Trương Thác đút tay vào trong túi quần của mình, một giây sau ánh mắt của anh khóa chặt ở bên ngoài cửa sổ: “Muốn chạy sao?”


Cả người Trương Thác trong nháy mắt nhảy ra ngoài cửa sổ biến mất tại chỗ.


Trong đêm tối một bóng dáng lóe lên ở bên ngoài sân của biệt thự rồi biến mất, tốc độ rất nhanh, người bình thường rất khó bắt được, nhưng Trương Thác lại có thể thấy rõ quỹ đạo hành động của đối phương, anh vừa chạy vừa phất tay vào trong bóng tối.


Lâm Ngữ Lam vừa chạy đến bên cửa sổ thò đầu ra ngoài đã thấy Thứ Phùng dẫn người bao vây toàn bộ sân của biệt thự, mỗi người đều nhìn chằm chằm một hướng không cho phép có bất kỳ người nào tới gần biệt thự.


Trương Thác đuổi theo bóng dáng kia ra khỏi thành, tốc độ của đối phương rất nhanh Trương Thác lại không cách nào dùng khí của mình, ở nơi không có người hai người đều sẽ đồng thời bộc phát tốc độ của bản thân, Trương Thác nhất thời không đuổi kịp đối phương.


Những tòa nhà ở xung quanh dần trở nên thưa thớt, trên đường cũng gần như không có bóng người, thỉnh thoảng mới có một chiếc chiếc ô tô chạy vù vù với ánh đèn rực rỡ.


Hai chân Trương Thác đột nhiên bộc lộ sức lực, một luồng khí trực tiếp từ lòng bàn chân phun ra, tốc độ đột nhiên tăng lên gần như đuổi kịp bóng dáng màu đen kia trong vòng ba giây.


“Mày có thể chạy được sao?” Khóe miệng Trương Thác nở nụ cười nghiền ngẫm rôi bắt được bả vai của bóng đen, trên mặt đối phương có đeo mặt nạ.


Trương Thác nhanh chóng tháo mặt nạ ở trên mặt của đối phương, sau khi mặt nạ bị tháo ra để lộ khuôn mặt lại làm cho con ngươi của Trương Thác đột nhiên co rút.


Đây là một khuôn mặt gần như không có đường nét, cái mũi đối phương hoàn toàn bị san phẳng, miệng bị hàn sắt đốt hết thảy, trên người còn treo một cái khóa sắt tinh xảo, muốn há mồm ra, trước hết phải mở khoá ra, nếu không có hầu kết chỗ cổ họng, ngay cả bên ngoài là nam hay nữ cũng không nhìn ra.


Trương Thác trực tiếp ra tay, bóp gấy hai tay và hai chân của đối phương.


“Răng rắc” Tiếng nứt xương vang lên, người trước mặt này lại ngay cả một chút đau đớn cũng không lộ ra, giống như bị bẻ gãy vốn cũng không phải là cơ thể của anh ta.


Tay phải Trương Thác bóp cổ đối phương, không để người này xụi lơ ngã xuống, anh đưa tay trái ra, nhẹ nhàng bóp nát cái khoá nhỏ kia trước miệng đối phương, hơn nữa nặn miệng đối phương ra lại phát hiện trong miệng người này hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có, đầu lưỡi sớm đã bị người ta cắt mất, mục đích để lại cái miệng này chỉ là để ăn mà thôi.


Một màn như vậy, cho dù là Trương Thác thì cũng lạnh lẽo trong lòng.


Nhiều năm như vậy, Trương Thác gặp qua không ít đủ loại tử sĩ, nhưng như vậy, anh vẫn là lần đầu thấy, ngay cả đường nét cũng bị san phẳng, đầu lưỡi cắt mất, thậm chí ngay cả cảm giác đau đớn khi xương cốt bị bẻ gãy cũng tê liệt, bắt loại người này cũng không thể cậy ra chút tin tức hữu dụng gì từ trong miệng anh ta.


Người này bị Trương Thác bóp cổ họng, thở dốc cũng khó khăn, đôi mắt đó lại gắt gao nhìn chằm chằm túi phải của Trương Thác.


Vừa rồi ở trong biệt thự, lúc Lâm Ngữ Lam hỏi Trương Thác đối phương tìm gì, Trương Thác đã đút tay vào trong túi phải.


Trương Thác chú ý tới ánh mắt của đối phương, khoé miệng đột nhiên nhếch lên, xóc túi phải rỗng tuếch của mình ra.


Động tác này của Trương Thác khiến cho ánh mắt đối phương co rụt lại, hiển nhiên không ngờ đường đường vua địa ngục vậy mà lại chơi trò chơi như vậy, dẫn dụ mình ra.


Trương Thác mở miệng: “Tao cho mày một cơ hội để mình sống sót, tao hỏi mày một vấn đề, mày chỉ cần gật đầu hay lắc đầu, rõ chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK