Trước cửa khách sạn Thế Kim Thành, có một chiếc.
Lamborghini màu đỏ dừng lại, một chàng thanh niên bước từ trên xe xuống.
Còn có một cô gái xinh đẹp ăn mặc quyến rũ.
“Cậu Ngũ, cậu đã tới Bảo vệ trước cửa khách sạn Thế Kim Thành xếp thành hai hàng, tất cả quản lý đang trực đều ra ngoài chào đón.
Người được gọi là cậu Ngũ này chính là nhóc Ngũ mà mấy người Trương Thác mới nhìn thấy lúc trưa.
Cậu Ngũ tiện tay ném chìa khóa sang bên cạnh rồi chỉ cô gái xuống xe chung với mình: “Tìm cho cô ta một chỗ ở, đừng để cô ta làm phiền tôi.”
“Được” Quản lý của khách sạn Thế Kim Thành gật đầu rồi nói với cô gái kia: “Mời cô đi theo tôi.
Quản lý sai người dẫn đường cho cô ta.
Cô ta nháy mắt với cậu Ngũ rồi nói: “Cậu chủ, tôi đi tắm rửa trước nhé.”
Cô ta nói xong rồi đi theo nhân viên phục vụ.
Cậu Ngũ đi vào trong khách sạn, những nhân viên kia đều đi sau lưng anh ta. Bọn họ hiểu rất rõ tính cách của cậu chủ nhà mình, nếu như khiến cho anh ta không vui thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Toàn bộ khách sạn Thế Kim Thành đều là sản nghiệp của nhà cậu Ngũ.
Cậu Ngũ xua tay rồi nói với vẻ không kiên nhãn: “Cái cô họ Quách kia đâu? Tên là gì? Ở đâu rồ Quản lý khách sạn cười với vẻ lấy lòng rồi nói: “Cậu Ngũ, người cậu nói là Quách Ngọc Văn, cô ấy là quản lý của bộ phục vụ tầng hai”
“Tôi chẳng quan tâm cô ta là cái gì” Cậu Ngũ trừng quản lý một cá nói: “Cô ta đâu, gọi cô ta tới đây”
Quản lý vội vàng xua tay để người khác gọi Quách Ngọc Văn tới, mười mấy giây sau cô ta vội vàng chạy tới.”
“Cậu Ngũ, cậu tìm tôi ạ” Quách Ngọc Văn nhìn cậu Ngũ với vẻ mặt lấy lòng, mặc dù nhà cô ta cũng có công ty nhưng cô ta biết công ty nhà mình đối với cậu Ngũ chẳng khác gì một con kiến.
Cậu ngũ nhìn Quách Ngọc Văn rồi nói với vẻ không vui: “Đúng, chính là cô, không phải lần trước cô nói với tôi rằng cô có người em họ rất xinh à? Tôi đã nói với cô rằng dẫn người tới đây, người đâu? Cô chơi tôi à?”
Quách Ngọc Văn thấy cậu Ngũ tức giận thì vội vàng nói: “Xin lỗi cậu Ngũ, cô em họ kia của tôi đang ở đây, chỉ là… con bé dẫn theo bạn trai tới, tôi sợ gọi nó không tới.”
Quản lý đi tới rồi tát Quách Ngọc Văn một cái: ‘Làm ăn thế đấy à? Cô không gọi được chẳng lẽ còn để cậu Ngũ tự mình đi gọi?”
“Xin lỗi, xin lỗi” Quách Ngọc Văn cúi đầu rồi liên tục nói xin lỗi.
“Vậy cô muốn thế nào? Chỉ nói với tôi một tiếng, để tôi xem ảnh là xong rồi à?” Cậu Ngũ nhìn chằm chằm Quách Ngọc Văn rồi hỏi.
Cô ta lắc đầu rồi nói: “Không phải cậu Ngũ, vừa rồi tôi vừa gọi người mang thêm đồ ăn lên cho nó, đợi lát nữa bỏ thuốc trong đồ ăn. Tôi hứa rằng lát nữa nó sẽ ngoan ngoãn leo lên giường cậu.”
Cậu Ngũ nghe thấy hai chữ bỏ thuốc thì không tự chủ được mà run lên một cái. Anh ta còn nhớ lần trước Bạch lão đại đánh gãy tứ chỉ của một cậu ấm có địa vị không thua gì mình ngay trên bàn rượu chỉ bởi vì anh ta bỏ thuốc một cô gái. Từ đó tới bây giờ không nghe thấy tên của cậu ấm kia nữa.
Ngũ Cảnh Thiều còn nhớ Bạch lão đại từng nói, anh ta bình thường ghét nhất chính là loại đàn ông bỏ thuốc mê phụ nữ.
Mặc dù bây giờ Bạch Trìnhnh không có ở đây, nhưng Ngũ Cảnh Thiều vẫn không dám có bất kỳ suy nghĩ nào về phương diện này.
Ngũ Cảnh Thiều bước tới, đá vào người Quách Ngọc Văn, chửi măng: “Con mẹ nó, bỏ thuốc mê, ông đây là người bỏ thuốc mê sao, đi, em gái cô ăn cơm ở đâu, dẫn tôi tới đó.”