Cứ như thế năm ngày trôi qua.
Trương Thác chỉ mặc một chiếc quần đùi và nằm trên bục thí nghiệm lớn. Một số nhà nghiên cứu mặc áo khoác trắng vẫn không ngừng thao tác gì đó trên bục thí nghiệm.
Vị Lâm ngồi trước một đống màn hình, quan sát từng phần dữ liệu.
Vài phút sau, Vị Lâm cầm một bảng báo cáo đến trước mặt Trương Thác nói: “Đại ca, sức mạnh xương cốt và sức mạnh nội tạng của anh đều đã tăng lên một chút. Lần này, anh đúng thật là trúng mánh rồi! Mặc dù bây giờ vẫn chưa thể làm rõ nguồn năng lượng trong tinh thể đó là gì, nhưng cuộc thí nghiệm trong năm ngày qua, có thể chắc chắn rằng loại năng lượng này đối với cơ thể con người là tuyệt đối có lợi, chất lỏng năng lượng tinh khiết được trích ra trộn lẫn vào glucose, một khi uống vào, có thể sử dụng như một chất dinh dưỡng tốt nhất, còn năng lượng khí sản sinh ra, có thể phát huy uy lực mạnh nhất trong một khoảng thời gian cực ngắn”
Vị Lâm nhìn bảng báo cáo trong tay, bản thân cô cảm thấy khó tin, đây hoàn toàn vượt ngoài phạm vi nghiên cứu của cô ấy.
“Đại ca, mấy ngày nay anh có cảm giác gì khác lạ không?”
Trương Thác vặn cổ: “Mỗi ngày đều ra rất nhiêu mồ hôi, hơn nữa cứ cảm thấy trên người rất bẩn”
“Đó là bởi vì các tạp chất trong cơ thể của anh đã được tống ra ngoài. Năng lượng cụ thể trong tinh thể này là gì, còn phải tiếp tục nghiên cứu mới biết.” Vị Lâm giả thích: “Đại ca, thí nghiệm có thể bị chậm lại ở giai đoạn này, bây giờ em phải nghiên cứu tỉ mỉ nguồn năng lượng trong tinh thể này là gì trước đã, làm thế nào mà tỉnh thể này lại lưu trữ một nguồn năng lượng khổng lồ như vậy”
Trương Thác gật đầu, ngồi dậy khỏi bục thí nghiệm, mặc đại một chiếc áo vào rồi bước vào trong phòng tắm “Đại ca, Đại cal” Trương Thác đang đi thì nghe thấy giọng nói của Bạch Trình từ phía sau.
“Làm sao vậy?” Trương Thác dừng lại, quay đầu lại nhìn.
“Đại ca, anh đi nhanh thế làm gì?” Bạch Trình lon ton chạy theo.
“Tôi đi nhanh sao?” Trương Thác sờ mũi, tỏ vẻ khó hiểu.
“Ừ, tôi còn tưởng anh có việc gì nữa” Bạch Trình chỉ về phía sau anh: “Anh đi từ bục thí nghiệm tới đây chỉ mất bốn năm giây thôi đấy”
Trương Thác liếc nhìn bục thí nghiệm, nó cách chỗ anh †a đang đứng hơn ba mươi mét.
Khoảng cách ba mươi mét mà chỉ đi mất bốn năm giây, tốc độ sắp bằng một người bình thường chạy nước rút một trăm mét, hơn nữa Trương Thác lại cảm thấy anh đi bộ rất giống bình thường mà thôi.
“Đại ca, vừa rồi Vị Lâm nói, thí nghiệm kết thúc rồi, anh sẽ về Châu Xuyên ch ạch Trình hỏ “Ừ” Trương Thác gật đầu: “Tôi rời khỏi mấy ngày rồi, cũng phải trở về một chuyến: “Tối nay chúng ta cùng ăn một bữa đi, anh đến Sơn Thành chuyến này, không ăn lẩu mà về rồi thì hơi tiếc đấy” Bạch Trình giơ điện thoại lên: “Tôi sẽ đi đặt chỗ, anh tắm xong chúng ta cùng đi.”
“Được, thế đến quán cũ lần trước đi đi, mấy năm rồi không tới, lần này nghe cậu nói, quả thật có hơi nhớ” Trương Thác hồi tưởng lại.
“Đại ca yên tâm, chính là quán đó.”
Sau khi Trương Thác tắm xong, Vị Lâm đã thay xong một bộ đồ bình thường khác đứng chờ.
Cả ba người cùng nhau bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Vị Lâm ngoắc ngoắc ngón tay: “Đại ca, nghiên cứu tinh thạch chỉ nay mai thì chắc chăn sẽ không thu được kết quả gì đâu, em định mang thứ này lên đảo luôn”
“Được, đúng rồi, có hai người, các người giúp tôi điều tra thử” Trương Thác lấy điện thoại di động ra, gửi một bức ảnh cho Bạch Trình và Vị Lâm, người trong bức ảnh chính là đôi nam nữ tranh giành khối tinh thể này với Trương Thác ở dưới hầm gara ngày hôm đó.
“Nhất định sẽ cho anh đáp án trong vòng hai mươi bốn tiếng” Bạch Trình đưa bức ảnh ra, tự tin nói.