Người đàn ông trung niên kiêu ngạo bước đi, sau khi đối phương rời đi, sắc mặt Trương Thác đột nhiên tối sằm lại, nhìn thẻ nhựa trên tay, nói như vậy, chuyện bán chỗ lần này, không phải chỉ một người làm ra, Mã hội trưởng quả nhiên không biết chuyện gì?
Trương Thác trở lại hàng ngũ dài.
Từ Uyển tò mò hỏi dò Trương Thác xem đã xảy ra chuyện gì, Trương Thác không để ý xua tay: “Không có gì.
Ở một bên, Thương Xảo San nhìn ba người Từ Uyễn vẫn đứng như cũ ở trong hàng, chờ sắp xếp vào trong, trong lòng không đắc ý nói với người đàn ông trung niên: “Cha nuôi, bọn họ tại sao vẫn đứng ở đó.”
*Bảo bối ngoan của cha.” Người đàn ông trung niên vui vẻ vuốt lên mặt Thượng Xảo San: “Hôm nay con đã mang đến cho cha không ít chuyện tốt, không phải con nhìn trúng chiếc túi một trăm bảy mươi lăm triệu sao, lát nữa cha đi mua cho con, những người này, quả thật là chuyển tiền đến cho chúng ta, nhìn xem, đây là cái gì.”
Ba người Trương Thác, Từ Uyễển và Tôn Lam, vào đến viện Trung Y. | Ở bên ngoài viện Trung Y, Tử Uyên và Tôn Lam nghĩ sẽ .
có nhiều người, vào trong mới biết, suy nghĩ của bản thân, vẫn còn có chút không đủ mở rộng, cả một viện Trung Y, chật cứng người, đi lại cũng rất bát tiện.
“Anh rể, sức ảnh hưởng của anh cũng quá lớn rồi!” Từ Uyên nhìn Trương Thác ngưỡng mộ, bọn họ học ngành y, mục tiêu lớn nhất chính là trở thành một vị thần y, bây giờ, thần y lại đứng ngay bên cạnh mình.
Trương Thác vuốt vuốt mũi, anh ấy cũng không ngờ rằng, bản thân chỉ tiết lộ ra phương pháp châm cứu bằng tay, lại có nhiều người đến như vậy.
Anh ấy dùng một trăm bảy mươi lăm triệu mua chỗ, chỉ để đứng ở đây, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Trương Thác dẫn Từ Uyển, ba người tìm chỗ có ít người, đứng ở đó chờ đợi.
Thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua, trong viện Trung Y’ ngày càng nhiều người.
Trương Thác và Mã hội trưởng hẹn thời gian là mười giờ, bây giờ nhìn đã đến mười giờ ba mươi rồi.
Ở vị trí chính giữa trong viện Trung Y, Diêm Lập nhìn đồng hồ, nói với Mã hội trưởng: “Mã hội trưởng, tiểu thần y vẫn chưa đến sao?”
Mã hội trưởng lắc đầu: “Vẫn chưa, chờ thêm chút đi.”
Diêm Lập quay đầu lại nhìn, cau mày: “Mã hội trưởng, tiểu thần y này có phần hơi quá đáng rồi.”
Tịch Mã thở dài nói: “Danh tiếng của tiểu thần y này quá .
tốt, ông Tiếu nói với tôi, đã có rất nhiều người ở xa đến học, ông ấy không có cách nào từ chối, dứt khoát là để mọi người nghe được, bây giờ trung y ngày càng suy tàn, mọi người đã tích cực, chúng ta cũng không thể làm cụt hứng phải không.”
Diêm Lập gật đầu, Mã hội trưởng nói cũng có lý, đây cũng là một chiều hướng phát triển của nền y học Trung Quốc, đối với thế hệ lớn tuổi làm y học ông ấy, cũng là cảnh mà rất hài lòng khi được nhìn thấy.