“Ngài Ferreth, chuyện này thực sự không liên quan gì đến tôi: Sắc mặt Trương Thác vô cùng khó coi, anh đẩy cửa bước vào, nhìn thoáng qua lập tức thấy người ngồi trong phòng riêng.
Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đeo một cặp kính, nhìn qua rất nhã nhặn.
Lúc này trước mặt người đàn ông là một bàn bày đầy rượu ngon, đồ ăn ngon, Trương Thác liếc mắt nhìn, rượu trên bàn có giá chín triệu một chai, đồ ăn trên bàn món nào cũng có từ sáu mươi triệu trở lên.
Trương Thác nhìn về phía tổ trưởng hỏi: “Các cô là người đã gọi những món này à?”
Tổ trưởng lắc đầu.
Dáng vẻ của Lý Mạnh Cường giống như đã ăn chắc Trương Thác, anh ta ở trong thương trường này đã nhiều năm, cũng đã nhìn thấy nhiều chuyện ẩn phía sau hợp đồng hợp tác.
Vẻ mặt Trương Thác không chút dao động, chỉ vào những món ăn trên bàn: “Ai sẽ là người trả tiền cho bữa ăn này?”
“Nực cười, đương nhiên là do Nhất Lâm nhà các anh trả tiền, chẳng lẽ còn muốn để tôi trả à?” Lý Mạnh Cường đang hút thuốc hút mạnh một hơi, đưa tay cầm lấy bát tổ yến trước mặt, trực tiếp uống, sau đó súc súc miệng rồi lại phun ra.
“Được thôi”
Trương Thác khẽ gật đầu: “Nếu đã do phía chúng tôi trả tiền thì anh hãy ăn hết tất cả những món mà anh kêu đi”
Lý Mạnh Cường đập bàn một cái, đứng lên, chỉ vào mũi Trương Thác: “Thằng khốn này…”
Lý Tráng còn chưa kịp nói hết thì Trương Thác đã nắm lấy cổ tay của anh ta, dùng sức vặn một cái.
Lý Mạnh Cường lập tức hét to ngay tại chỗ.
Động tác đột ngột của Trương Thác khiến cho mấy cô gái của phòng kinh doanh bị dọa hết hồn.
“Anh Trương, anh không được đánh người đâu” Tổ trưởng lập tức lên tiếng thuyết phục.
“Thằng khốn này, mày dám đánh tao, mày có tin là tao nhất định sẽ khiến hợp đồng lần này thất bại không hả?” Lý Mạnh Cường lớn tiếng chửi bới.
“Lý Mạnh Cường, cậu có bản lĩnh lớn quá nhỉ? Hóa ra công †y chúng ta phải dựa vào lời nói của cậu à?” Ngoài cửa phòng riêng có tiếng hét lớn, Ngưỡng Hậu Lang bước vào với vẻ mặt vô cùng tức giận.
Lý Mạnh Cường vốn rất kiêu ngạo nhưng khi nhìn thấy Ngưỡng Hậu Lang, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi: “Ngưỡng…
Tổng giám đốc Ngưỡng, sao ông lại tới đây?”
“Nếu tôi mà không tới đây thì cậu đã lật trời luôn rồi”
Ngưỡng Hậu Lang lớn tiếng quát măng, sau đó vội vàng nói với Trương Thác: “Anh Trương, cái tên Lý Mạnh Cường này hiện tại đã bị sa thải rồi, cậu ta không đại diện cho công ty của chúng tôi, tất cả những chuyện mà cậu ta đã làm thực sự không phải là ý của tôi. Anh cũng biết mà, có cho tôi một ngàn lá gan thì tôi cũng không dám làm như vậy”
Dáng vẻ Ngưỡng Hậu Lang lúc nói chuyện giống như sắp khóc đến nơi rồi.
Ngưỡng Hậu Lang biết rất rõ Ferreth là người như thế nào, người trước mắt này chính là đại ca của Ferreth, nhân vật như thế này chỉ cần một ngụm nước bọt cũng cũng có thể khiến mình phải chết đuối.
Lý Mạnh Cường nhìn thấy tổng giám đốc của mình có thái độ như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một tập đoàn Nhất Lâm ở địa phương hẻo lánh sao có thể khiến tổng giám đốc nhà mình cầu xin như vậy?
Trương Thác lạnh lùng liếc Ngưỡng Hậu Lang một cái, không lên tiếng.
Chương 590:
“Cút qua một bên” Ferreth bước tới phía trước, đá một cái vào người Ngưỡng Hậu Lang.
Ngưỡng Hậu Lang bị đá ngã xuống đất lập tức bò dậy, tiếp tục dập đầu cầu xin.
Trương Thác buông cánh tay của Lý Mạnh Cường ra, kéo ghế một cách thản nhiên, ngồi xuống bên cạnh, nhếch miệng nói với Lý Mạnh Cường: “Tất cả thức ăn và rượu trên bàn này là do anh ta gọi, bảo anh ta ăn hết, không được để lại dù chỉ một miếng”
Ferreth khẽ gật đầu, vẫy tay ra sau lưng.
Mấy người đi theo phía sau Ferreth vội vàng bước tới, hai người giữ Lý Mạnh Cường lại, còn một người khác liên tục gắp thức ăn trên bàn, nhét vào miệng Lý Mạnh Cường, Cái tên Lý Mạnh Cường này sao có thể nuốt đồ ăn xuống, sau khi đồ ăn bị nhét vào miệng, anh ta sống chết không chịu nuốt xuống.
Một người năm lấy cái mũi Lý Mạnh Cường, mở một chai rượu ra, mở miệng chai hết cỡ, trực tiếp rót vào miệng Lý Mạnh Cường.
Có thể thấy sắc mặt của Lý Mạnh Cường đã nghẹn đến mức trở nên xanh tím, sau khi anh ta nuốt hỗn hợp thức ăn hòa với rượu trong miệng xuống, đối phương mới thả lỏng mũi để anh ta có thể hít thở.
Lý Mạnh Cường liên tục ho khan vài cái, nước mắt cũng bị sặc chảy ra, anh ta nhanh chóng nhận sai với Trương Thác: “Tôi xin lỗi. Anh à, tôi xin lỗi, tôi sai rồi”
Trương Thác cũng không thèm nhìn Lý Mạnh Cường một cái, trầm giọng nói: “Tiếp tục”
Mấy người đang giữ Lý Mạnh Cường nghe anh nói như vậy, lập tức làm theo lời của Trương Thác, nhét mấy thứ trên bàn vào miệng Lý Mạnh Cường, từng đũa từng đũa thức ăn liên tục được nhét vào trong miệng Lý Mạnh Cường.
“Cá kia cũng là do anh ta gọi, đừng để xương cá rơi xuống, để anh ta ăn hết toàn bộ” Trương Thác vừa nói vừa nhìn một đĩa cá da trơn trên bàn.
Lý Mạnh Cường nghe vậy sắc mặt bị dọa sợ hãi tái nhợt, nếu thực sự để anh ta ăn hết cả cá lẫn xương, thế thì anh ta nhất định sẽ phải vào bệnh viện ngay lập tức.
Mấy cô gái của phòng kinh doanh tập đoàn Nhất Lâm đang đứng phía sau Trương Thác có chút sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này. Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cảnh này giống hệt như thế giới ngầm trong phim vậy.
“Nhìn kỹ một chút”
Trương Thác quay đầu lại nói với mấy cô gái của phòng kinh doanh. “Sau này, kẻ nào dám bắt nạt người của Nhất Lâm chúng ta thì sẽ có kết cục như vậy. Các cô phải nhớ cho kỹ, chỉ cần không phải là lỗi của các cô thì đối với tất cả những yêu cầu không hợp lí, các cô có thể từ chối, chống cự, dù có gây ra hậu quả gì thì tôi cũng sẽ gánh cho các cô, biết chưa?”
Trương Thác vừa nói ra những lời này, sống lưng của mấy cô gái thuộc tập đoàn Nhất Lâm cũng trở nên thẳng hơn rất nhiều, thật là may mắn cho bọn họ khi có được một ông chủ như vậy.
“Anh Trương, chúng tôi biết rồi” Tổ trưởng lớn tiếng đáp lại Trương Thác.
“Đi đi”
Trương Thác gật đầu: “Các cô có thể đi ra ngoài, cảnh tượng phía sau không thích hợp để các cô tiếp tục xem”
Mấy cô gái của bộ phận kinh doanh lập tức bước ra khỏi phòng riêng.
Sau khi các cô gái rời khỏi phòng riêng, khuôn mặt nhỏ nhắn đều có chút hưng phấn.
“Quá khí phách, anh Trương thật sự là người rất khí phách.”
“Chẳng trách có thể tìm được một người phụ nữ tốt như tổng giám đốc Lâm. Nếu tôi có một người bạn trai như vậy, có chết tôi cũng sẽ yêu anh ấy”
“Đúng vậy, tôi nghe bạn của tôi nói, tổng giám đốc của bọn họ mỗi ngày hận không thể để các cô ấy mỗi ngày đi ra ngoài tiếp khách uống rượu, người tốt giống như anh Trương của tổng giám đốc Lâm, tìm đâu ra”
Các cô gái vừa nói chuyện vừa rời khỏi khách sạn.
Trương Thác ngồi trong khu ghế lô, lặng lẽ nhìn một màn trước mặt này.
Chương 591:
Lý Mạnh Cường sớm đã không ăn được nữa, lúc này vẫn còn một bàn lớn thức ăn, dường như từ trước đến giờ nó vẫn không hề thay đổi.
“Xin lỗi, đại ca, em thật sự không thể ăn được nữa, cầu xin anh, em biết em sai rồi, anh tha cho em đi” Lý Mạnh Cường khó khăn nuốt những thứ trong miệng xuống, hướng về phía Trương Thác cầu xin tha thứ.
Trương Thác khẽ cười, ra hiệu cho mấy người chạy đến đè Lý Mạnh Cường xuống nói: “Nếu anh ta không ăn được nữa thì lột da của anh ta”
Lý Mạnh Cường vừa nghe lời này, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quần cũng ướt ngay lập tức, thực sự sợ hãi.
Anh ta biết những người có tiền nếu như muốn mạng của mình, có vô số cách có thể khiến cho mình đột nhiên biến mất.
“Đại ca, em ăn, em ăn” Lý Mạnh Cường không dám nói thêm nữa, bưng thức ăn trên bàn bỏ đầy vào miệng.
Cả một bàn toàn đồ ăn, anh ta cũng ăn hết, nhưng quá trình này vô cùng khó khăn dày vò. Lúc này anh ta vô cùng muốn nôn hết những thứ ban nãy đã ăn ra bên ngoài, cả người dường như mất hết sức lực.
Trương Thác đứng dậy phủi bụi trên người, vỗ bả vai Ferreth: “Tôi di trước, cậu có sắp xếp gì không?”
“Vốn dĩ tôi muốn cùng chị dâu nói chuyện công việc, nhưng hiện tại xem ra không còn cơ hội nữa rồi”
Ferreth lắc đầu: “Trước hết tôi sẽ về nước, sau đó sẽ cho người thương lượng với chị dâu.”
“Được”
Trương Thác gật gật đầu, chỉ tay về phía Lý Mạnh Cường: “Người này, anh tìm một nơi nào đó chôn đi.”
Phí Lôi Tư trả lời: “Được”
Khi hai người họ nói về chuyện này lại giống như chỉ đang tán gẫu một chuyện vô cùng bình thường.
Trương Thác rời khách sạn, nhìn thời gian trước mặt cũng vừa lúc giữa trưa, anh không đến Nhất Lâm, chỉ đơn giản là đi thăm một số ngôi chùa và đền thờ Đạo giáo ở thành phố Châu Xuyên xem có tìm được thứ gì hữu ích không.
Chuyện về luyện khí, nếu như chưa làm rõ, Trương Thác liền cảm thấy một ngày cũng không được an tâm.
Buổi tối tám giờ, Trương Thác trở về nhà.
“Những ngày sống một mình thật sự rất rảnh rỗi” Trương Thác vươn vai đi về phòng lấy mấy cây kim bạc, cắm ở trên cánh tay mình.
Hai ngày trước khi chiến đấu với người phụ nữ áo đỏ, khí của đối phương vẫn còn lưu lại trên người anh, Trương Thác đã dùng kim bạc để trục xuất nó ra ngoài.
Khi kim bạc ghim trên tay, Trương Thác có thể cảm nhận rõ ràng những khí tức này giống như vi rút chạy quanh người, thỉnh thoảng truyền đến một trận đau đớn.
Trương Thác lắc đầu, gần đây anh đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng đều bị chính mình loại trừ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thác bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
“Alo” Trương Thác mơ màng trả lời điện thoại.
“Oa, anh đúng thật là nhàn nhã, giờ này vẫn còn ngủ sao?”
Giọng nói lanh lảnh của Tân Như vang lên trên điện thoại.
Trương Thác lắc đầu, mơ màng mở mắt ra mới nhận ra đã gần mười hai giờ trưa, lúc này mới biết mình như vậy mà đã ngủ bao lâu rồi.
Có vẻ như sau khi rút hết khí sót trong cánh tay vào đêm qua, cả người liền cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Trương Thác thở phào nhẹ nhõm: “Làm sao vậy?”