Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2175:


Trương Thác tất nhiên sẽ không thể hiện bản thân kỳ quái như vậy.


“Cảm ơn Sở cô nương” Trương Thác nhận lấy viên đá, cũng không từ chối cô nữa.


Sở Đồng Ngọc nở ra một nụ cười tươi tắn, khiến cho đôi mắt to híp lại: “Vậy Sở Đồng Ngọc không làm phiền Trương đại ca nghỉ ngơi nữa. Hẹn gặp lại”


Nói xong, Sở Đồng Ngọc cười hì hì một tiếng, rồi vui vẻ chạy ra ngoài.


Sau khi Sở Đồng Ngọc đã rời đi, Trương Thác nhìn viên đá ở trong lòng bàn tay của mình, anh nằm dài ở trên giường, nhắm mắt thiếp đi.


Trương Thác ngủ cũng không an tâm cho lắm. Anh vẫn luôn giữ cảnh giác cao độ, nếu có người tiếp cận anh trong phạm vi mười mét, chắc chắn anh sẽ có thể phát hiện ra người đó.


Ngủ một giấc.


Một hồi gõ cửa liên tục đã làm cho Trương Thác tỉnh dậy.


Trương Thác rời giường mở cửa, thấy Sở Đồng Ngọc đang đứng ở trước cửa phòng mình.


Hôm nay, Sở Đồng Ngọc buông xõa mái tóc dài của mình ra, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh, nhìn thanh thuần giống như một cô em gái ở nhà bên vậy. Trong tay của cô còn cầm theo một chiếc mạng che mặt rộng vàng, không biết để làm gì.


“Hì hì! Trương đại ca! Anh vẫn còn đang ngủ sao? Toàn đại ca đã ăn no rồi đi ra ngoài ở Đồng Ngọc thấy Trương Thác mở cửa, lộ ra nụ cười vui vẻ.


“Ra ngoài sao? Làm gì vậy?” Trương Thác không hiểu.


“Đi tu luyện ạ” Sở Đồng Ngọc nói như một lẽ đương nhiên: “Toàn đại ca lấy được tư chất tốt chất, bố của tôi đã tự mình đưa anh ấy đi tu luyện rồi. Chắc mấy ngày nữa hai người đó mới trở về”


“Tu luyện? Sao cậu ấy không nói với tôi?” Trương Thác cảm thấy kỳ lạ.


“Anh không cần” Một giọng nói bất mãn vang lên. Thời Minh Huy đi tới, sau lưng của anh ta cũng có một chiếc mạng che mặt rộng vành: “Toàn Cảnh Thiên là người có trình độ cao nhất, mà tiềm lực của anh lại chỉ là một kẻ vô dụng. Anh đi theo tu luyện cũng chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi, đã thế còn khiến cho người khác phải để ý, bảo vệ anh nữa. Bây giờ, anh cứ ở đây mà làm hậu cần cho tốt đi”


Thời Minh Huy nhìn thấy Trương Thác thì không khỏi cảm thấy tức diân.


Đêm qua, Sở Trang Nguyên đã tới tìm Thời Minh Huy, nói ông ta sẽ đưa Toàn Cảnh Thiên đi, còn Trương Thác để mặc Thời Minh Huy sử dụng.


Một kẻ hầu hạ không có năng lực gì, Thời Minh Huy nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn nôn, loại người đó thì anh ta có thể dùng để làm gì chứ? Có thể cho anh một chút lợi ích nào sao?


“Trương đại ca! Anh đừng nản lòng” Sở Đồng Ngọc nở nụ cười với Trương Thác: “Công việc hậu cần này cũng rất có ý nghĩa đó! Có thể đi vào thành tham quan một chút! Chờ thực lực của anh đủ mạnh rồi, anh cũng có thể đi tu luyện. Anh chuẩn bị một chút đi, sau đó, tôi với sư huynh của tôi sẽ đưa anh đi vào thành.”


“Vậy cũng được” Trương Thác gật đầu: “Anh không cần phải chuẩn bị. Chúng ta đi luôn thôi”


Trương Thác vẫn luôn muốn đi vào thành xem thử một chút. Mục đích anh tới đây chính là vì muốn thăm dò thế giới Thần Ẩn.


Ba người Trương Thác đi qua một cái huyệt đạo, tiến vào một cánh cửa khác.


Trước khi đẩy viên gạch mở cửa, Thời Minh Huy nhìn bốn phía xung quanh một vài lần: “Không có ai cả! Đi thôi!”


Thời Minh Huy vận công, nhanh chóng đẩy mấy khối gạch ở trước mặt đổ xuống, rồi lập tức chui ra ngoài.


Sở Đồng Ngọc cũng nhanh chóng theo sau, thuần thục chui ra.


“Nhanh lên!” Thời Minh Huy ở bên ngoài giục một tiếng.


Trương Thác vừa chui ra, Thời Minh Huy lại nhanh chóng vận công, đem bức tường trở về như cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK