Nói đến đây, Trương Thác nâng tay lên chỉ chỉ vào đầu của mình rồi lại tiếp tục nói: “Dùng đầu óc nhiều vào, tôi nghĩ mấy người có thể sống tốt hơn đấy. Bằng không thì cứ tìm một cơ hội mà tự tử quách đi cho xong, như vậy thì sẽ bớt khổ hơn nhiê Sau khi nói xong những lời này thì Trương Thác ung dung đi tới chỗ ba ngã rế ở đằng trước, đến chỗ khe núi bên kia.
“Anh tên là gì?” Một đội viên của đội Sát Đao gọi Trương Thác lại và hỏi.
“Tôi?”
Trương Thác đột nhiên dừng bước, trên mặt anh lộ ra vẻ suy tư, sau đó, anh nói: “Ở trên hòn đảo này, các người có thể gọi tôi là… Chúa Tể!”
Hai chữ Chúa Tể vừa ra khỏi miệng, trên người Trương Thác lập tức tản ra một loại cảm giác vô cùng tự tin.
Tất cả mọi người trong đội Sát Đao đều giật mình, đương nhiên bọn họ hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ Chúa Tể này là thể hiện điều gì.
“Anh rất tự tin, cũng rất ngông cuồng”
Một đội viên của đội Sát Đao nhìn về phía Trương Thác và nói: dù tôi rất khó chịu với sự cuồng vọng của anh, nhưng mà lần này bọn tôi phải cảm ơn anh nhiều lắm”
Trương Thác không nói gì, sải bước rời đi.
Trong rừng mưa cây cối rậm rạp, Đường Dực quan sát thảm thực vật trước mặt, đồng thời cũng ghi tạc vào trong đầu của mình. Hơn một năm sinh sống ở trong Luyện Ngục, mỗi ngày, vào những lúc rảnh rỗi, Đường Dực đều thích xem những giới thiệu về sinh vật do Phản Tổ Minh để lại. Đây cũng xem như là giúp cậu ta bị động tiếp thu một mớ kiến thức về các loại thực vật thân thảo, đối với những loài thực vật sinh trưởng trong rừng mưa, xem như là cậu ta cũng nhận biết được khá nhiều.
Là một người đã sống rất lâu trong Luyện Ngục, Đường Dực hiểu rất rõ rằng đồ ăn và nước uống quan trọng đến nhường nào, bên đảo Quang Minh cứ nửa tháng mới ngẫu nhiên cung cấp vật tư một lần, vốn dĩ không thể đặt hy vọng vào bên đó được. Trên hòn đảo này, điều đầu tiên cần giải quyết đó là phải sống như thế nào? Mặc kệ là làm chuyện gì thì cũng phải sống sót được mới là điều quan trọng nhất.
Dựa vào thực lực của Đường Dực thì chỉ cần cậu ta đủ cẩn thận và chú ý thì hoàn toàn có thể đè bẹp tất cả những người ở trên hòn đảo này.
Lúc Đường Dực đang định bỏ một cây nấm dại vào ba lô thì đột nhiên cậu ta nghe thấy một tiếng thét kinh hãi.
“Cứu với!” Đây là một giọng nữ, trong giọng nói của cô nàng tràn đầy vẻ hoảng sợ, âm thanh phát ra cách chỗ Đường Dực không xa.
Đường Dực nhướng mày, vô thức đi vê hướng phát ra âm thanh, chưa được hai bước, cậu ta đã nhìn thấy một cô gái người Đông Hòa, khoảng trên dưới hai mươi tuổi đang ngồi dưới một gốc cây, cô gái có mái tóc ngắn và một gương mặt xinh đẹp, lúc này, trên mặt cô gái tràn đầy vẻ hoảng hốt.
Đường Dực đi về phía trước mấy bước, thực lực ở cảnh giới Ngự Khí giúp cậu ta có thể nhìn thấy rõ ràng một vết thương nhỏ xíu trên bắp chân đang lộ ra bên ngoài của cô gái kia. Năm ngoái, mất một năm để học tập tư liệu về các loài sinh vật khiến Đường Dực lập tức nhận ra vết thương trên chân cô gái kia là do một con rắn độc gây nên.
Cùng lúc đó, cô gái cũng nhìn thấy Đường Dực, cô ta lập tức lên tiếng cầu cứu: “Anh ơi, anh giúp em với! Em cầu xin anh, em không muốn chết đâu!”
Một giọt nước mắt trong veo chảy dài trên gương mặt của cô gái, trong giọng nói của cô ta còn có chút run rẩy, dáng vẻ xinh đẹp như hoa lê dưới mưa kia khiến Đường Dực không nhịn được mà nảy sinh lòng trắc ẩn.
“Cô chờ một chút, vừa hay tôi mới hái được một ít thảo dược giải độc” Đường Dực lấy trong ba lô ra một năm cỏ xanh, đây là cây xuyến chi, hầu như có thể sinh trưởng ở khắp mọi nơi, bên cạnh đó, loại cây này còn có nhiều loại công dụng khác nhau. Đường Dực bỏ cây xuyến chỉ vào trong miệng, nhai nát, sau đó đi về phía trước, cẩn thận xoa lên miệng vết thương trên bắp chân của cô gái.
Trong khoảnh khắc Đường Dực cúi người, ánh mắt tập trung trên bắp chân của cô gái thì vẻ sợ hãi trong mắt cô ta lập tức biến mất, ngược lại còn xuất hiện một tia tàn nhãn, một lưỡi dao xuất hiện ở ngay đầu lưỡi của cô ta, đây là lưỡi dao mà cô ta đã giấu bên dưới lưỡi.
Ngay khi cô gái định ra tay thì đột nhiên lại thấy Đường Dực ngẩng phắt đầu lên, cô ta đành phải vội vàng giấu lưỡi dao vào lại trong miệng, động tác cực kỳ nhanh chóng.
“Ai?” Đường Dực cũng không nhìn cô gái mà là nhìn về phía sau lưng cô ta, hét lớn một tiếng.
Cùng thời điểm Đường Dực hét lên, một bóng người phóng vụt về phía cậu ta với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Đường Dực không hề có vẻ sợ hãi, cậu ta lật tay đánh ra một phát.