Trương Thác gật đầu cười nhẹ, lớn giọng nói: nếu cậu đã mở lời, vậy tất nhiên phải cho mặt mũi rồi Trương Thác nói xong, ánh mắt quét qua một vòng: “Hôm nay đám tàn dư thị tộc này, không giết cũng được!”
Trương Thác vừa nói xong, người của ba tàn dư thị tộc có mặt ở đó, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Đa tạ sư thúc.’ Bạch Bào Nhân tay nắm thành quyền hướng về phía Trương Thác.
Trương Thác nhanh chóng chuyển đề tài: “Có điều, tôi có một điều kiện”
“Sư thúc người nói.’ Bạch Bào Nhân cung kính nói.
Trương Thác bước ra một bước rồi đi lên trời cứ như đang đi trên bậc thang vô hình, đồng thời nói, âm thanh vang như tiếng chuông truyền vào lỗ tai mỗi người: “Từ hôm nay, võ cổ đại Viêm Hạ này, thị tộc đều phải xem Trương Thác tôi là chủ từ hôm nay trong vòng ba ngày, tôi muốn người cầm đầu của tất cả các thế lực, đến trước mặt Trương Thác tôi, một người một báo cáo! Nếu có ai không làm theo, chém!”
Trương Thác đứng ở trên bầu trời cao, đưa mắt liếc nhìn chung quanh.
Ánh mắt quét tới đâu, người bị quét trúng đó đều vô ý thức mà cúi đầu xuống, đây chính là tiềm thức của sự bội phục.
“Ba ngày!” Trương Thác duỗi ra ba đầu ngón tay và nói: “Trong ba ngày này, tôi sẽ ở chỗ này để chờ mọi người”
Sau khi Trương Thác nói xong, tất cả những người ở bên dưới, các thế gia quyền lực và thế lực ngầm đi theo các thế gia quyền lực đó trên mặt đều để lộ ra một nụ cười.
Quả nhiên, đúng với những gì mà bọn họ đã hy vọng, khi Quân Vương trở lại thì anh ta nhất định sẽ đem những thị tộc.
kia giãm đạp xuống dưới chân của mình.
Bạch Bào Nhân lớn giọng nói: “Thế giới ngầm có quy tắc riêng của thế giới ngâm. Vậy nên, đương nhiên cũng sẽ có người phải đứng ra để lập quy tắc đó. Quy tắc đã được đặt ra, có tuân theo quy tắc đó hay không thì Cửu Cục của chúng tôi không quản được. Vẫn là câu nói đó, những ân oán của thế giới ngầm, trước khi mặt trời lặn xuống núi thì mọi người tùy ý mà giải quyết đi!”
Giọng nói của Bạch Bào Nhân rất to, mọi người đều nghe: thấy rất rõ ràng và cũng hiểu được ý tứ mà Bạch Bào Nhân đang nói đến là gì. Chỉ cần sau khi mặt trời lặn xuống núi rồi thì sự tranh đấu của thế giới ngầm, Cửu Cục tuyệt đối sẽ không can thiệp vào nữa, cũng tức là khi mặt trời lặn rồi thì sau đó nếu mà đảo Ánh Sáng có làm ra những chuyện như là tàn sát giết người thì cũng sẽ không có người đứng ra để giải quyết nữa.
“Thích Mai tôi nghe theo lệnh của Quân Vương!” Bạch Mai Khôi là người mở lời đầu tiên.
Ngay khi Bạch Mai Khôi vừa phát ra âm thanh xong thì các thế lực của thế giới ngầm khác cũng không thể tiếp tục giữ im lặng được nữa. Âm thanh của Bạch Mai Khôi phát ra giống như một cái van xả lũ vừa được vặn nắp ra vậy, nhất thời được mở ra, đủ loại thanh âm vang lên không dứt.
Mặc dù có rất nhiều âm thanh được phát ra, nhưng không có âm thanh nào là ngoại lệ, tất cả đều là âm thanh thể hiện lòng trung thành đối với đảo Ánh Sáng.
Nghe những lời nói của các thế lực ngầm đó, Bạch Bào.
Nhân di chuyển ánh mắt của mình đặt sang những người còn sót lại của ba đại thị tộc và nói: “Còn ý của ba thị tộc mấy người thì như thế nào hả?”
Ngay khi giọng nói của Bạch Bào Nhân vừa dứt thì Chúc Viễn Nguyên liền nóng lòng mà trả lời: “Chúc thị bọn tôi cũng sẽ trung thành với đảo Ánh Sáng!”
Chúc Viễn Nguyên vừa nói xong thì liền quay sang đối mặt với Trương Thác, quỳ một chân xuống, chủ động làm ra tư thế của một người cấp dưới.
“Còn mấy người thì sao hả?” Bạch Bào Nhân tiếp tục nhìn sang những người còn sót lại của Tô thị và nhà họ Tiêu.
Sau khi những người còn sót lại của Tô thị đưa mắt nhìn nhau một hồi rồi cũng học theo bộ dạng của Chúc thị, tất cả đều cùng nhau quỳ một đầu gối xuống và nói: “Tô thị xin trung thành với đảo Ánh Sáng”