Ra khỏi thành phố Lỗ Lang vào một đường cái rộng rãi, phong cảnh ở hai bên đường cái làm cho người ta có một loại cảm giác vui vẻ thoải mái, buông thả bản thân, khác hẳn với cảm giác ùn tắc ở các tuyến đường cấp một cấp hai ở trong thành phố, ở đây dường như mở rộng vòng tay thì cả trời đất đều thuộc về mình.
Trương Thác nhìn phong cảnh ở ven đường cũng có ham muốn chạy như điên, ngồi ở vị trí lái xe nghe Hồng Nhạn ngược lại cũng có hương vị đặc biệt.
Trên mỗi chiếc xe đều được đặt một bộ đàm, tỉnh Mới có rất nhiều khu không có người ở, dọc đường đi sẽ có rất nhiều nơi không có tín hiệu, bộ đàm là vì để đề phòng chiếc xe nào.
Đó lạc đường, dù sao vẫn luôn duy trì đội xe cân bằng suốt chín trăm cây số là chuyện không thực tế.
Sau hơn hai trăm cây số Trương Thác để Tổ Lâm lái xe còn anh ngồi ở vị trí kế bên tài xế nghe nhạc, một tay chống lên bệ cửa sổ một tay võ tiết tấu ở trên đùi, ở trên đường lớn này tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng thả lỏng, hoàn toàn không lo lắng sẽ xảy ra chuyện kẹt xe.
Trong lúc Trương Thác đang tận hưởng cảm giác vui vẻ thoải mái thì một chiếc xe địa hình cùng đoàn đột nhiên tăng tốc và đuổi theo từ phía sau xe của Trương Thác, lúc vượt qua xe của Trương Thác nửa thân xe sau đột nhiên đánh về phía xe của Trương Thác.
Nhìn thấy đuôi xe của đối phương sắp đụng vào đầu xe của mình, Tổ Lâm đang lái xe vô thức bẻ lái sang hướng khác.
Ở trên đường cái rộng lớn này tốc độ của xe được duy trì ở vận tốc một trăm km một giờ, cộng với gầm của xe địa hình cao nên khi đột nhiên chuyển hướng cho dù Tổ Lâm đã phanh gấp mấy lần để xe giảm tốc độ trước khi chuyển hướng cũng làm cho thân xe bị nghiêng đến một mức độ nhất định, dọa Tổ Lâm sợ toát cả mồ hôi lạnh.
Tổ Lâm nhìn chiếc xe ở phía trước thì thấy cửa sổ xe ở vị trí tài xế có một ngón tay cái duỗi ra, sau đó chiếc xe ở phía trước đột nhiên giảm tốc độ nên Tổ Lâm lại lần nữa đạp phanh theo bản năng, làm cho người ở bên trong xe ngã nhào về phía trước theo quán tính, cả chiếc xe đột nhiên dừng lại ở trên đường, loại thắng gấp này sẽ làm cho người ta muốn buồn nôn, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc Tổ Lâm lấy lại tinh thần thì chiếc xe ở phía trước đã chạy đi rất xa.
“Ô, rùa đen dừng xe rồi” Tiếp đó một chiếc xe khác lao ngang qua, trong xe có tiếng cười chế giễu ngay sau đó chiếc xe ở phía trước bất ngờ ném một chai thủy tinh ra ngoài, nó hung hăng rơi vào trên đầu xe của Tổ Lâm vang lên “bộp” rồi nổ tung, miểng thủy tinh văng khắp mọi nơi, một mảng chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe lên đầu xe, thậm chí cả kính chắn gió cũng bị mờ.
Tổ Lâm ấn cần gạt nước lại phát hiện cho dù dùng cần gạt nước cũng không thể lau sạch sẽ, nhìn kỹ mới phát hiện những chất lỏng màu đỏ này lại là sơn, vì vậy chỉ có thể xuống xe cầm khăn dùng sức mới có thể lau sạch, có thể lau sạch sơn nhưng kính lại rất trơn, nếu như muốn rửa sạch sẽ chỉ có thể đợi đến trạm bảo dưỡng tiếp theo, nhìn từ bên ngoài toàn bộ chiếc xe giống như một đống hỗn độn.
Tổ Lâm mở cửa xe lại lần nữa ngồi vào trong xe: “Tổng giám đốc Trương, đó là người của Hựu Hùng”
“Ừ, tôi thấy rồi” Trương Thác khế gật đầu.
“Tổng giám đốc Trương, họ thật là quá đáng” Tổ Lâm siết chặt tay.
“Đúng vậy, thực sự là quá đáng” Trương Thác điều chỉnh một tư thế thoải mái: “Nếu như cho cậu một cơ hội thì cậu muốn làm gì? Đuổi theo trả thù bằng cách thức giống như vậy hay là chặn họ lại rồi hung hăng dạy dỗ một trận, hay là như thế nào cậu chọn đi?”
“Không được, không thể dùng cách thức giống nhau” Tổ Lâm lắc đầu; “Như vậy quá nguy hiểm, lát nữa tôi sẽ đi tìm họ để tranh cãi!”
Tổ Lâm vừa nói vừa khởi ng xe.
Trương Thác liếc mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe miệng mỉm cười.
Tranh cãi? Nếu như tranh cãi có ích thì thế giới ngầm sẽ không tồn tại!
Tổ Lâm điều chỉnh tâm trạng, quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện ba tên vệ sĩ ngồi ở phía sau mình như không có chuyện gì xảy ra, vẫn đang vui vẻ trò chuyện, Trương Thác cũng nhàn nhã dựa vào đó, tiếp tục hoà theo âm nhạc, dùng tay gõ nhịp.
Tổ Lâm khởi động xe, bởi vì nguyên nhân kính chắn gió đã cũ, một đường cũng không thể lái nhanh, thỉnh thoảng thấy nhóm xe đuổi theo từ phía sau, lúc này vệ sĩ Hựu Hùng và bảo.
vệ Nguyên Phong kia đuổi kịp Trương Thác bọn họ cũng sẽ phát ra tiếng cười nhạo, tiếng cười nhạo này nghe vào trong tai Tổ Lâm cảm thấy vô cùng uất ức, cậu ta cũng dần dần dùng sức mạnh hơn, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Tất cả những chuyện này Trương Thác đều nhìn thấy nhưng không lên tiếng.
Cứ như vậy lái thêm mấy chục cây số, sau mấy chục cây số, Tổ Lâm rốt cuộc nhìn thấy khi tiếp tế, nơi đó có chỗ rửa xe, có thể rửa sạch sơn trên xe này.
Tổ Lâm ngay cả dầu cũng không lo đổ trước, trực tiếp lái xe đến phòng rửa xe, kết quả đến trước phòng rửa xe lại phiến hiện ba chiếc xe trước phòng rửa xe đã rửa xong, khiến cửa lớn của cả phòng rửa xe bị hỏng.
Ba chiếc xe rửa sạch này, hai chiếc thuộc về người của Hựu Hùng, còn có một chiếc thuộc về người của Nguyên Phong.