Một tiếng vang nặng nề đánh tới, phía nóc nhà phát ra tiếng sụp đổ tiếp. Tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt” vang lên liên tiếp chứng tỏ xà ngang trong nhà đã đến cực hạn chống đỡ.
Trương Thác lên tiếng lần nữa: “Nhắc nhở ấm áp lần nữa, nếu không ra thì thành người chết thật đấy”
Âm cuối cùng của Trương Thác vừa phát ra thì trong lỗ hổng giữa phòng bỗng vang lên tiếng nói tràn đầy căng thẳng mang theo chút sợ sệt: “Cứu…Cứu tôi…”
Khoảnh khắc giọng nói này vang lên, sắc mặt mọi người trong viện của nhà họ Tân thay đổi mạnh mẽ. Họ nghe rất rõ ràng chủ nhân của giọng nói này chính là lão Lục của nhà họ Tân đã bị phanh thây mà chết, Tân Phong!
Đội trưởng lính tuần vung tay lên, phát ra mệnh lệnh: “NHanh lên, cầm thang qua cứu người!”
Vài lính tuần tháo xuống thang mây co dãn chiến thuật, tựa vào tường, một lính tuần nhanh chóng bò lên.
Dưới sự giúp đỡ của lính tuần này, Tân Phong được đưa ra rất nhanh, run run rẩy rẩy bò xuống thang mây.
“Bên trong còn có một người nữa! Là ông cụ nhà họ Tân!”
Lính tuần vừa đi vào phát ra tiếng nói.
Nghe nói thế, trong mắt người nhà họ Lâm bỗng hiện lên sự tức giận. Dù họ phản ứng chậm mấy cũng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì. Ông cụ nhà mình ngất đi, hai người nhà họ Tân không rõ tung tích, còn chế tạo hiện trường giết người. Kết quả là hai người nhà họ Tân đặc biệt núp đi!
Sắc mặt ông cụ Tân tái nhợt được người ta đỡ ra, run run rẩy rẩy bước lên thang mây. Dưới sự dìu đợc của người ta, từ từ đi xuống đất. Còn lính tuần bước vào cứu kia cũng nhanh chóng bò xuống. KHoảnh khắc anh ta rơi xuống đất.
“Âm ầm!”
Lúc này cả nóc nhà hoàn toàn sụp đổ! Như thế này mà có người núp ở bên trong chắc chắn không sống được.
“Hai vị, hai ngày này thực sự là vất vả cho các người rồi”
Vẻ mặt Trương Thác đầy ý cười: “Nhìn nhiều người hối hả ngược xuôi như thế, ở trong mật thất nghe người ta phân tích hiện trường vụ án giết người, với tư cách là người sai khiến sau màn, các người có cảm giác thành công không?”
Người nhà họ Tân hai mặt nhìn nhau. Họ không rõ đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt đội trưởng lính tuần khó coi đi tới. Hai ngày này họ dự đoán đủ kiểu, điều tra đủ kiểu, tăng ca lật xem vô số tài liệu có liên quan tới nhà họ Tân chính là để tìm chút manh mối. Kết quả là trò đùa do hai người này tự biên tự diễn!
Sắc mặt đội trưởng lính tuần không tốt, nói: “Anh Tân, tôi mong các nah có thể cho một lời giải thích về chuyện lần này”
Tân Phong và ông cụ Tân liếc nhìn nhau, trong mắt mang theo bối rối, không ai biết nên nói thế nào.
Mà hai bố con Tấn Nguyên Uy và Tấn Hằng thì trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Chuyện này đương nhiên họ không nghĩ tới, vốn là muốn nhân chuyện này vu oan hãm hịa người nhà họ Lâm, chọc giận Trương Thác nhưng lại không ngờ án mạng lần này lại là giả chết.
Tấn Nguyên Uy ra dấu tay với Tấn Hằng. Tấn Hằng hiểu ý, khẽ gật đầu, từ từ đi tới cạnh Tấn Nguyên Uy.
Tấn Nguyên Uy lên tiếng: “Ồn ào hồi lâu, chuyện này chỉ là hiểu lầm. Đứa con trai này của tôi sốt ruột phá án thôi. Đảo chủ Trương, chuyện này này coi như chúng tôi sai, tìm một cơ hội chắc chắn sẽ nhận lỗi với anh”
Tấn Nguyên Uy hoàn toàn được coi là co được giãn được.
Vài phút trước còn tức tới đỏ mắt với Trương Thác, lúc này thấy tình thế không đúng thì lập tức xoay khuôn mặt tươi cười.
“Hiểu lầm?” Trương Thác cau mày.
Tấn Nguyên Uy nói: “Đúng đúng đúng, là hiểu lầm. Khà khà, đảo chủ Trương, chuyện lần này đúng là lụt lớn làm trôi miếu long vương.”