Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1661:


Khi Tấn Hằng đi tới căn phòng nơi nhốt Trương Thác, lúc anh ta mở cửa ra thì một luồng nhiệt nóng bỏng nhanh chóng đập vào mặt anh ta khiến hô hấp của anh ta dần trở nên khó khăn.


Tấn Hằng ngừng thở, cảm thấy có chút run sợ. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra trong phòng này vậy thì trách nhiệm của anh ta sẽ vô cùng lớn. Mặc dù ngoài miệng Trương Thác ăn nói phách lối như thế thế nhưng anh ta cũng chỉ muốn khiến Trương Thác cảm thấy đau khổ một chút mà thôi.


Tấn Hằng theo bản năng dùng tay phẩy phẩy trước mặt mình, sau đó nhanh chóng đi vào trong. Khi anh ta nhìn thấy Trương Thác ngồi trong góc, hai mắt anh nhắm nghiềm, không nhúc nhích thì tim anh ta bắt đầu đập mạnh.


Tấn Hằng từ từ đi tới bên cạnh Trương Thác, may là lúc này anh ta dã cho giảm nhiệt độ trong phòng xuống. Cửa phòng cũng đã mở ra để thông gió thế nhưng nhiệt độ bên trong phòng vẫn khiến Tấn Hằng khó mà chịu được.


Đi tới trước mặt Trương Thác, Tấn Hằng nhìn Trương Thác mấy giây, phát hiện Trương Thác vẫn nằm im không nhúc nhích.


Tấn Hằng chậm rãi đưa tay lên, sau đó đưa tới trước mũi Trương Thác có thể tháy cánh tay của Tấn Hằng đang run rẩy một cách vô cùng mãnh liệt, anh ta thật sự mình sẽ phải gánh vác trách nhiệm.


Tay Tấn Hằng nhanh chóng kiểm tra hơi thở của Trương Thác, cảm nhận mấy giây. Thế nhưng cuối cùng lại không cảm nhận được gì, điều này khiến lòng Tấn Hằng gần như rơi xuống đáy vực.


“Ôi chàt”


Trương Thác đột nhiên mở to hai mắt, sau đó phát ra một tiếng kêu vô cùng quái lạ, ngay sau đó lại nhanh chóng đứng bật dậy khỏi băng ghế.


Trương Thác duỗi người thật mạnh, nhìn Tấn Hằng vẫn còn chưa thoát khỏi kinh hoàng, Trương Thác lên tiếng cười đùa: “Sao thế? Anh cho là tôi chết rồi à?”


Tấn Hằng có thể cảm nhận rõ ràng được sự giễu cợt trong lời nói của Trương Thác, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng mất mặt, Tấn Hằng hừ lạnh một tiếng: “Bớt nói nhảm cho tôi nhờ! Tôi hỏi anh, tại sao các người phải đến nhà họ Tân giết người như thế?”


Trương Thác nghe thấy thế thì lộ ra dáng vẻ khinh thường, sau đó anh nhanh chóng ngồi xuống lần nữa: “Nếu như phía trên anh yêu cầu anh làm như thế vậy thì nói cho người đó biết. Thừa lúc còn sớm thì nên đổi một người có kinh nghiệm tới đây đi, nếu như tất cả những chuyện này do một tay anh làm vậy thì nên tranh thủ lúc này mà lấy kinh nghiệm cho bản thân mình đi. Nếu tôi là anh thì tôi sẽ nhân cơ hội này mà đi tìm những chứng cứ để hãm hại mình, đương nhiên là anh có thể làm như thế. Nhưng phải nhớ rằng phải làm một chuyện vô cùng chắc chắn ấy, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.


Trương Thác nói xong. hai tay anh đặt ra sau đầu một cái, nhắm hai mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ.


Tấn Hằng nhìn người đàn ông trước mặt mình, cảm thấy giận tới mức cả người run rẩy. Anh ta xoay người sải bước rời khỏi phòng giam, đồng thời cũng lớn tiếng hét lên: “Mau tăng nhiệt độ lên thêm cho tôi! Tăng đến mức tối đai”


“Âm!”


Một tiếng động thật lớn vang lên, cửa phòng đã hoàn toàn bị đóng chặt lại.


Trương Thác thở ra một hơi, lẩm bẩm nói thầm trong miệng: “Lại tăng nhiệt độ sao?”


Thời gian từ từ trôi qua.


Những người nhà họ Lâm đều bị nhốt ở những phòng riêng lẻ.


Sau khi Tấn Hằng rời khỏi phòng giam thì nhanh chóng chạy thẳng tới đại viện nhà họ Tân.


“Nhanh chóng liên lại người giúp việc kia của nhà họ Tân đi”


Hai tiếng sau, Tấn Hằng trở lại trụ sở chính của cục chín, có thể thấy tâm trạng của anh ta đang vô cùng vui vẻ.


Lần này, nhiệt độ cao trong phòng giam của Trương Thác cũng không giữ lâu bời gì ban nãy mở suốt một tiếng đồng hồ đã khiến Tấn Hằng bị dọa sợ.


Khi Tấn Hằng quay về tổng bộ của cục chín thì nhanh chóng nhìn thấy Bạch Bào Nhân đã có mặt ở nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK