“Trở về khách sạn thu xếp xe để chúng tôi sáng sớm mai ra sân bay” Giọng điệu của Ngô Dương như đang giao phó công việc.
“Được” Trương Thác gật đầu rồi nhìn giáo sư Lưu bằng ánh mắt đầy khó hiểu, anh vẫn không biết những người này tới đây để điều tra cái gì.
Trở lại thành phố, đến khách sạn Thái Dương Thần.
“Đi sắp xếp lại tầng một cho chúng tôi, người khác không được phép.” Ngô Dương ra lệnh cho Trương Thác.
“Tại sao?” Trương Thác khó hiểu.
“Anh phải hiểu lẽ thường căn bản. Tâng mà anh sắp xếp cho chúng ta có rất nhiều người. Anh có thể đảm bảo rằng sẽ không có người trà trộn vào không?” Ngô Dương trừng mắt nhìn Trương Thác.
Triệu Thành chế nhạo nói: “Chúng tôi nói cái gì anh chỉ việc đi làm theo là được rồi, không cần phải hỏi nhiều như vậy”
Trương Thác trầm mặc vài giây và nhìn hai người trước mặt.
“Tại sao, không bằng lòng sao?” Ngô Dương nhìn chăm chằm Trương Thác với vẻ mặt không vui.
“Đồng ý chứ, đương nhiên là đồng ý rồi, nghe lời các anh bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp” Trương Thác ra hiệu chữ OK.
Vài phút sau Trương Thác điều chỉnh lại phòng và chuyển một vài người lên lầu năm của khách sạn, cả lầu năm chỉ có một vài người trong số họ.
Sau khi vài người Ngô Dương ở lại, một thanh niên dáng dấp của nhân viên phục vụ khách sạn cúi đầu đi đến bên cạnh Trương Thác và trâm giọng hỏi: “Chủ nhân, chúng ta có nên../ “Không cần” Trương Thác lắc đầu: “Để bọn họ đi, họ muốn làm gì thì làm”
Khi bước đến sảnh khách sạn Trương Thác ngồi trên ghế sô pha và lấy điện thoại di động ra xem một số tin tức.
Nửa tiếng sau Trương Thác nhìn màn hình điện thoại di động, khóe miệng chợt cong lên: “Cuối cùng xem ra, theo tổ chức tình báo của Thần Thánh Thiên Quốc cũng chỉ có thể nói như vậy”
Ngô Dương và những người khác ở trên lầu năm của khách sạn Thái Dương Thần mà không nhận ra được nguy hiểm đang đến gần.
Vòi hoa sen trong phòng được bật lên, mọi người vừa từ bên ngoài trở về được tắm nước nóng ấm áp.
Trương Thác ngồi ở đại sảnh tầng một của khách sạn, nhìn màn hình điện thoại di động, trên điện thoại di động là camera giám sát lối đi của toàn bộ khách sạn, tổng cộng có sáu người, phân ra từ thang bộ, thang máy và ba hướng của thang hàng lên tầng năm.
“Tốc độ đi của những người Thần Thánh Thiên Quốc khá nhanh, chỉ có sáu người nhưng đều là những người xuất sắc”
Trương Thác nhìn vào màn hình giám sát trong điện thoại di động và bình phẩm.
Sáu người của Thần Thánh Thiên Quốc là nam và đều là mặc phục vụ của nhân viên khách sạn, họ nhanh chóng đến lầu năm khách sạn sau đó tản ra và tựa vào từng phòng nghe ngóng chuyển động bên trong.
Xem đến lúc này Trương Thác liền tắt màn hình điện thoại đi và xua xua tay.
Thấy Trương Thác xua tay rất nhiều nhân viên phục vụ khách sạn vẫn đang làm việc, quầy lễ tân và nhân viên chào đón ở cửa khách sạn đều tản ra xung quanh.
Trương Thác dựa vào ghế sô pha trong đại sảnh khách sạn, cầm tách trà nóng vừa pha lên, thở nhẹ một hơi rồi nhấp một ngụm.
Vài phút sau liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ lối thoát hiểm.
“Mau lên, ngăn họ lại!”
Một tiếng hét lớn phát ra từ lối thoát hiểm.
Ngô Dương vội vàng chạy ra khỏi lối thoát hiểm với vẻ mặt hoảng sợ, anh ta xuất hiện đột ngột và hét lên như vậy khiến những người trong khách sạn đều vô cùng hoảng sợ.
“Ting!” một cái, cửa thang máy liền mở ra.