Trương Thác nhìn đôi người yêu trước mặt này, lộ ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu, hỏi: “Tôi rất tò mò, sao Phản Tổ Minh lại dễ dàng duõi tay vào Đông Hòa như thế, Cửu Cục cũng mặc kệ à?”
“Cửu Cục?” Người đàn ông lắc đầu, nói: “Hiện tại Đông Hòa khai quật hai truyền thừa lớn, một Cửu Cục thôi thì không thể giúp được, ngài quân vương, anh có thể giao ra thứ lấy được từ Lâu Lan rồi: Trương Thác mỉm cười, lấy một thanh Đoạn Kiếm ra từ trong ngực, giơ lên trước mặt một nam một nữ, hỏi: “Các người đang nói cái này à?”
Một nam một nữ nhìn thấy vật trong tay Trương Thác, mặt lộ vẻ tham lam.
Trương Thác trở tay cất thanh Đoạn Kiếm kia đi, cười nói: “Chẳng qua, thứ đã vào tay tôi rồi thì tại sao phải đưa cho các người chứ?”
Một nam một nữ đều thay đổi sắc mặt.
Người đàn ông mở miệng nói: “Ngài quân vương, thứ này do Lâu Lan đào được, lúc đó anh đi ngang qua thuận tay lấy đi mất, Phản Tổ Minh tôi không so đo với anh, để ở chỗ anh thêm một đoạn thời gian, điều này cũng không có nghĩa thứ này là của anh, anh hiểu chưa?”
“Đúng thế” Người phụ nữ đó cũng chậm rãi đi hai bước về phía Trương Thác, nói: “Thứ này chỉ được tạm thời đặt ở đây mà thôi, không thuộc về anh, thứ này thuộc về người thừa kế vốn có của Lâu Lan, bây giờ ngài quân vương lại cưỡng ép chiếm thứ này làm của riêng, có khác gì ăn cướp trắng trợn chứ?”
“Ngài quân vương, đã đến lúc giao đồ vật ra rồi” Người đàn ông cũng tiến lên một bước, hai người như là chặn Trương Thác lại tại đây.
Trương Thác lắc đầu: “Không giao”
“Anh thật sự không giao?” Một nam một nữ liếc nhau.
“Không giao.” Trương Thác gật đầu.
Trước tiên không đề cập tới Trương Thác đã lĩnh hội chỗ lợi hại của thanh Đoạn Kiếm này, chỉ vì đối phương là Phản Tổ Minh, Trương Thác cũng sẽ không giao thứ này cho họ.
“Ngài quân vương, chuyện anh làm chẳng khác nào bọn giặc cướp, nếu như hôm nay anh không giao đồ vật ra, tôi nhắc nhở anh một câu.” Người đàn ông mở miệng: “Dù cho.
Phản Tổ Minh tôi ra tay với anh trong Đông Hòa, Cửu Cục cũng không quản được gì cả! Anh thật sự cho rằng, bằng vào một mình anh là có thể đối nghịch với Phản Tổ Minh chúng tôi?”
Người phụ nữ cũng lên tiếng: “Tuy anh là Tiên đồ, chúng tôi cũng biết Lục Tiên có rất nhiều tay sai, nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể tùy ý làm chuyện cướp đoạt trắng trợn như thế!”
Trương Thác nhìn lướt qua một nam một nữ này, mở lời: “Tôi đã bảo không giao, nếu các người muốn thì nghĩ biện pháp lấy được đi”
Trương Thác dứt lời, trực tiếp đẩy cánh cửa sau lưng ra, sải bước đi vào.
“Ngài quân vương!” Tiếng nói của người đàn ông truyền vào trong tai Trương Thác cách một bức tường: “Anh cần phải suy nghĩ kỹ, đây là thật sự tuyên chiến với Phản Tổ Minh chúng tôi!”
“Thú vị” Trương Thác đột nhiên dậm chân, quay đầu sang, vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn hai người, hỏi: “Chẳng lẽ những lời trước kia tôi đã nói ở vùng biển quốc tế, Phản Tổ Minh các anh đều nghĩ tôi đang nói đùa hay sao?”
“Được, Quân vương địa ngục, Phản Tổ Minh chúng tôi nhớ kỹ chuyện hôm nay!” Người đàn ông nói năng nghiêm nghị, ngược lại vung tay lên: “Chúng ta đi!”
Một nam một nữ nhìn lướt qua Trương Thác Nhất lần nữa, rồi mới quay người rời đi.
Trương Thác đứng trong sân, nhìn hai người kia rời đi, anh cũng không quay về nhà, sau khi suy nghĩ, anh cũng rời khỏi khuôn viên.
Vào khoảnh khắc Trương Thác đi ra khỏi cửa, cửa biệt thự mở ra, bóng dáng Lâm Ngữ Lam xuất hiện ở trước cửa, mang vẻ mặt lo lắng nhìn Trương Thác, hỏi: “Anh lại muốn đi ra ngoài nữa à?”