Sắc mặt Bạch Trình nhanh chóng thay đổi, anh ta vừa định nổi giận.
Trương Thác đã giơ một tay ra chặn Bạch Trình lại, anh biết rõ tính cách của Bạch Trình vì thế nhanh chóng quay sang nói với người thanh niên trước cửa: “Xin lỗi, chúng tôi nhất thời nông nổi vì thế đã quên mất quy tắc này”
“Nhất thời nông nổi sao?” Người thanh niên kia nhìn chằm chằm Trương Thác: “Nơi này là Đô Thành chứ không phải nơi để các người thoải mái vui chơi như thế! Muốn vui chơi như thế thì đi chỗ khác mà vui chơi!”
“Ôi…” Trương Thác quay đầu nhìn nhóm bạn của mình sau đó nói tiếp: “Dường như chúng tôi không có dáng vẻ gì là đang đùa giỡn cả”
“Các người nghĩ thế nào thì các người tự biết rõ.” Người thanh niên kia tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Trương Thác, khi còn cách Trương Thác chưa tới một mét, anh ta dừng lại đứng chắn trước mặt Trương Thác, mở miệng lên iếng: “Tôi cảnh cáo cậu, tôi không cần biết cậu là ai, có thận phận gì. Nơi này là Đô Thành là rồng, cậu ở trên địa bàn này của tôi là hổ. Vì thế cậu phải tuân thủ mọi thứ cho tôi nếu không tôi có thể đuối cậu ra khỏi đây bất cứ lúc nào, cậu có hiểu chưa?”
Vị Lai đứng sau lưng Trương Thác cũng bước lên trước: “Người trẻ tuổi các người ở đây bây giờ đều làm những chuyện như thế sao? Mau gọi người quản lý ra đây đi!”
Người thanh niên kia đẩy Vị Lai một cái: “Tôi có đang nói chuyện với cô đấy à? Rõ ràng người gây chuyện là bên phía các cô, hơn nữa tôi chính là người quản lý chuyện ở Đô Thành này”
“Ok! Ok!” Hải Thần làm động tác khua tay múa chân: “Hóa ra anh là lãnh đạo ở đây, chúng tôi nhất định sẽ tuân thủ nguyên tắc ở đây mà!”
Hải Thần vừa mở miệng vừa đưa tay sờ sờ sau lưng mình.
Sau lưng Hải Thần có một lưỡi dao màu xanh da trời vô cùng sắc bén, có thể rơi ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
Trương Thác âm thầm ra dấu tay cho Hải Thần, ngăn cản động tác của Hải Thần, lên tiếng: “Chẳng qua chúng tôi chỉ tụ tập ở đây một chút mà thôi. Bởi vì chúng tôi cũng mới đến đây chưa được bao lâu vì thế cũng không rành quy tắc, chuyện lần này là lỗi của chúng tôi.”
“Tôi nói cho các người một lần nữa, nên biết mình đang ở đâu đi!” Sau khi người thanh niên lên tiếng cảnh cáo một lần nữa thì xoay người nhanh chóng rời khỏi đó.
“Anh… Bạch Trình bước lên một bước, định bước lên đó cho người thanh niên kia một trận.
Trương Thác nhanh chóng đưa tay cản Bạch Trình lại.
“Anh à, anh chịu nhịn để anh ta lớn lối như thế sao? Cũng chỉ là một tên người mới của cục chín thôi mà, hiển nhiên anh †a biết được than phận của anh, thế mà còn đứng ở đây ngang ngược, không biết lớn nhỏ như thế” Vẻ mặt Bạch Trình trở nên vô cùng tức giận.
Trương Thác cười cười nói: “Tôi có thân phận gì chứ?
Cùng lắm cũng chỉ là một người bình thường thôi mà. Lần này đúng thật là lỗi của chúng ta, vừa khéo chúng ta cũng đã uống hết rượu rồi, có người tắt lửa giúp chúng ta thì cũng là chuyện tốt mà.
“Được rồi Bạch Trình à, hiển nhiên là đại ca không muốn so đo với cái tên đó. Những tên người mới đó luôn có cảm giác mình lớn hơn người khác, chỉ muốn nắm trong tay tất cả mọi thứ” Ferreth đi tới vỗ vai Bạch Trình một cái: “Đại ca cũng đã uống xong hết rồi, buổi tối còn có một đêm ái tình vì thế chúng ta mau đổi địa điểm uống tiếp đi.”
“Không uống nữa, không có tâm trạng!” Vẻ mặt Bạch Trình trở nên mờ mịt.
“Được rồi, nhìn dáng vẻ lúc này của anh xem” Vị Lai đi tới, nhanh chóng nắm tai của Bạch Trình, sau đó kéo ra khỏi tứ hợp viện này: “Đi thôi, đi uống rượu tiếp!”
“Mẹ kiếp, cô cô cô mau buông tai tôi ra ngay! Cô mau buông tai ral Mau buông ra! Đứt bây giờ!”
Lâm Ngữ Lam đứng một bên nhìn dáng vẻ của Bạch Trình lúc này, che miệng cười một tiếng.
“Đại ca, đã sắp xếp xe xong cả rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh mau đưa chị dâu về nhà nghỉ ngơi đi” Locker đi tới trước lên tiếng. Trước cửa tứ hợp viện đã có một chiếc Rolls Royce đậu sẵn ở đó.
“Được, các cậu chơi vui vẻ nhé.” Trương Thác kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Ngữ Lam, sau đó lên tiếng chào mọi người rồi nhanh chóng lên xa.