Tiêu Ba và những người khác đoán rằng Trương Thác dám đánh Trình Quảng, chứ không dám làm gì Trình Thanh, xét cho cùng, về thân phận, đẳng cấp của Trình Thanh vẫn cao hơn Trình Quảng biết bao nhiêu.
Trình Thanh vốn là ở đại sảnh khác với ông lão nhà họ Trình, nghe nói Trình Quảng bị đánh, Trình Thanh vội vàng chạy ra ngoài ngay lập tức, tuy rằng anh ta không có ấn tượng tốt với em trai mình, nhưng cũng là người nhà họ Trình, bị đánh bởi người khác tại nhà riêng của mình, đó chẳng khác nào đánh vào mặt nhà họ Trình cả.
Trình Thanh tức giận đẩy đám đông xông vào, nhưng khi nhìn thấy Trương Thác đang đè Trình Quảng, sự tức giận trên khuôn mặt anh ta biến mắt ngay lập tức, Trình Thanh là người đầu tiên nhìn thấy thực lực của Trương Thác.
Trương Thác tình cờ lấy ra một món quà và đã khiến Trình Thanh trỏ thành người kế nhiệm của nhà họ Trình.
*Người anh em Trương Thác …” Trình Thanh gọi 1 tiếng Trương Thác, sau đó không có thêm lời nói hay bắt kỳ hành động nào nữa, anh đứng ở trước cái bàn này.
Trương Thác liếc nhìn Trình Thanh, không nói gì, lại tiếp tục đặt ánh mắt lên Trình Quảng: “Ăn nhanh đi.”
Thái độ của Trình Thanh đối với Trương Thác, cũng như thái độ của Trương Thác với Trình Thanh, những người có mặt đều đã thấy rất rõ.
Người thừa kế tương lai của nhà họ Trình thật ra đối với người thanh niên này có chút lễ phép, nhưng ngược lại người thanh niên này không quan tâm người thừa kế nhà họ Trình, hơn nữa người thừa kế nhà họ Trình hiện tại còn không dám làm gì, chỉ có thể nhìn người em mình chịu nhục. .
Thân phận thanh niên này, rốt cuộc là gì vậy!
Những nghi ngờ như vậy lắp đầy suy nghĩ của mọi người.
Tiêu Ba và những người khác nuốt nước bọt một cách dữ dội.
Toàn bộ đại sảnh nhà họ Trình lúc này trở nên im lặng lạ thường, không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Thác, trong đại sảnh chỉ nghe thấy âm thanh không ngừng nuốt thức ăn của Trình Quảng.
“Cháu trai Trình Quảng của tôi, đã đắc tội với vị ông lớn nào vậy?” Một giọng nói già nua phá vỡ sự im lặng trong đại sảnh.
Những người xung quanh cũng bởi vì âm thanh này mà thảo luận rì rằm.
“Ông lão, là ông lão đến rồi.”
“Nhường đường cho ông lão nhà họ Trình nào.”
nhát là Tiêu Ba, mắt mặt lớn như vậy trước mặt người phụ nữ mình thích, nếu tên họ Trương đó cũng bị mất mặt như thế, thì bản thân sẽ không sao nữa.
Tiêu Ba và những người khác không nghĩ rằng Trương Thác ngay cả mặt của ông lão nhà họ Trịnh anh ấy cũng không thèm nễ nữa.
Đám đông lại tách ra nhường đường, và ông Trình chống gậy bước tới.
Trương Thác ngắng đầu nhìn ông lão.
Trương Thác mặt không chút biểu cảm, ánh mắt rất lạnh lùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã khiến ông lão nhà họ Trình có cảm giác lạnh như rơi vào đống băng.
“Là cậu sao?” Ông lão không ngờ người mà Trình Quảng đắc tội lại là Trương Thác.
Lần trước Ninh Trường Hà thát thế, 8 người đến tòa cao nhất của Hoa Hạ, chuyện này ông Trình đã rõ.
Trước đây khi Trương Thác đưa trà bí đỏ ra, ông lão đã suy đoán con rễ nhà họ Lâm rất có thể là đàn em hồng sắc nào đó, ngay khi chuyện Ninh Trường Hà thất thế xảy ra, trong lòng ông lão họ Trình đã biết rất rõ. Sau này cái Ninh tỉnh này, không phải nhà họ Trình nói là được nữa, mà là Lâm Thị sẽ làm chủ quyết định trên bàn này, người họ Trình nhà ông, qua ăn cho hết đi, không được phép để lại dù chỉ một chút, còn miếng đờm đặc trong đĩa của tôi nữa, ai nôn ra, người đó phải liếm sạch lại.”