Khi Trương Thác vừa mới ra khỏi khách sạn Thái Dương Thần thì liền nhận được cuộc gọi của Bạch Bảo Nhân.
“Sư thúc, xem ra những người trẻ tuổi kia cảm thấy không hài lòng khi chung sống với chú đấy, khi nãy bọn họ vừa mới gọi đến mà phàn nàn rằng chú rất không chuyên nghiệp, ha ha ha, nếu như những tên nhóc này biết được người mà bọn họ đang nói đến chính là sát thủ số một vào sáu năm trước thì không biết sẽ có biểu cảm gì đây”
“Tôi nhận ra rằng cậu cũng khá biết cười trên nỗi đau của người khác đấy” Trương Thác trợn mắt lên và nói: “Cậu gọi đến cho tôi chỉ vì điều này thôi à?”
“Vậy thì không phải, sư thúc à, con mới nhận được tin tức nói rằng có lẽ người của Thần Thánh Thiên Quốc đã đến Châu Xuyên rồi, chúng con vẫn chưa thể nắm được tung tích cụ thể của bọn họ một cách chính xác, chú phải cẩn thận đấy”
“Được, tôi biết rồi” Trương Thác cúp điện thoại.
Trương Thác đến Nhất Lâm và ăn cơm cùng với Lâm Ngữ Lam trước, sau đó lại tùy tiện nói một câu với Lâm Ngữ Lam rằng anh có thể sẽ không trở về nhà trong hai ngày này.
Vào hai giờ chiều, một chiếc xe MPV khởi hành từ khách sạn Thái Dương Thần ở Châu Xuyên và chạy thẳng về phía Chỉ Lăng.
Vào khoảng thời gian trước khi Trương Thác vừa mới tiếp xúc với khi đã từng đi đến nơi đó một lần, anh gặp được một người ở nơi đó, đối phương cầm một nhánh cây ở trong tay và đã khiến cho Trương Thác phải lùi về phía sau chỉ với một chiêu, và Trương Thác cũng đạ nhận biết được cái gì được gọi là tài năng kể từ ngày kia.
Bây giờ Trương Thác nghĩ lại, chẳng phải tất cả mọi thứ mà người kia sử dụng vào ngày đó chỉ là một loại khí mờ mịt thôi sao.
Lần này Trương Thác cũng muốn thuận tiện đến gặp mặt đối phương một lần nữa, anh vẫn luôn cảm thấy người kia hiện lên một sự thần bí ở khắp mọi nơi.
Lăng mộ của vị vua mà đoàn thám hiểm sắp tới cách trung tâm thành phố Châu Xuyên không xa, khoảng hơn năm mươi cây số.
Ba giờ ba mươi phút buổi chiều, một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz đã đậu trước lăng.
Có thể thấy xung quanh có rất nhiều trang trại nhưng thời tiết không thích hợp cho chăn nuôi và du lịch, nhiều trang trại có vẻ rất vắng vẻ, đến một người cũng không có và phải đợi khi mùa xuân bắt đầu sẽ có nhiều tài vận hơn.
Ngô Dương và Triệu Thành bước xuống xe trước, sau khi quan sát xung quanh rồi quay vào xe nói mấy câu về vấn đề an toàn, lúc đó giáo sư Lưu mới xuống xe và xách vali đi.
Giáo sư Lưu lấy ra thẻ công tác và đeo ở phía trước.
Lăng mộ này luôn thuộc thẩm quyền chính thức và nếu muốn đi sâu vào thì phải được sự cho phép chính thức.
Trên mảnh đất hoang vắng chín ngôi mộ hoàng gia sừng sững, lúc này trời lạnh thấu xương, chín lăng mộ hoàng gia cũng đã cô đơn cả ngàn năm.
Xung quanh lăng không có chim chóc và không có cỏ xanh tạo cho người ta cảm giác hoang vắng.
Người phụ trách lăng mộ có lẽ đã nhận được tin tức từ lâu, vậy nên đã sớm chạy tới dẫn giáo sư Lưu cùng những người khác tiến vào bên trong lăng mộ.
“Anh cứ ở lại đây đi, bên trong không phải là nơi mà người có thân phận như anh có thể vào được” Ngô Dương nhìn chằm chằm Trương Thác và nói.
Trương Thác cũng thờ ơ nhún vai một cái bởi vì anh ta chỉ là không muốn cùng anh đi vào.
Đợi lúc giáo sư Lưu và những khác rời đi Trương Thác liền đưa mắt nhìn vào một túp lều tranh.
Lúc này có một làn khói bốc lên nghi ngút từ nóc nhà tranh, chứng tỏ cho việc có người ở bên trong.
Trương Thác bước đến sân ngoài hàng rào của ngôi nhà tranh và đẩy cửa rào ra liền nhìn thấy một thanh kiếm sắt gỉ đang dựa vào ngôi nhà tranh.