“Khí phách lắm” Trương Thác nhìn Đường Dực: “Hôm nay vừa lúc cậu có mặt ở đây, chứ nếu tôi tùy ý làm thịt họ thì không biết nên giải thích với cậu như thế nào. Mặc dù cậu mới lên chức giáo chủ, nhưng người bên dưới cũng phải quản lý chặt chẽ mới được”
Trương Thác vừa dứt lời thì lập tức biến thành ảo ảnh lao về phía Kiểm Soát Sử vừa xuất hiện. Động tác của Trương Thác khiến Kiểm Soát Sử đó biến sắc, bởi vì hắn ta phát hiện mình hoàn toàn không thấy rõ động tác của người này!
Ngay khi Trương Thác sắp xông tới trước mặt tên Kiểm Soát Sử này thì bỗng dừng lại, bởi vì có người chặn đường Trương Thác.
“Cậu Trương, không cần thiết so đo với một đám nhân vật nhỏ bé” Giáo chủ cũ của Hội Thần Ẩn châu Âu – Deondre mặc đồ thường đứng trước mặt tên Kiểm Soát Sử này ngăn cản Trương Thác.
Đây là lần đầu tiên Trương Thác thấy Deondre mặc đồ thường.
Thấy Deondre, Kiểm Soát Sử Áo Đỏ lập tức biến sắc mặt, sau đó lập tức quỳ một chân xuống: “Bái kiến giáo chủ cũ!”
Mấy thành viên của Hội Thần Ẩn đi theo Kiểm Soát Sử này cũng đều quỳ một chân xuống.
Deondre đã làm giáo chủ châu Âu của Hội Thần Ẩn mấy nhiệm kỳ, đương nhiên sẽ được mọi người biết mặt. Còn Đường Dực thì do mới nhậm chức nên chưa có mấy ai biết thân phận của cậu ta. Mặc dù Hermann không rõ cơ chế nội bộ của Hội Thần Ẩn, nhưng khi ông ta thấy vị nhân vật lớn mà mình tràn đầy lòng tin lại quỳ xuống, người mà hắn ta quỳ lại trò chuyện với Trương Thác như bạn lâu năm, ông ta đã nhận thấy chuyện lần này không ổn.
Deondre liếc nhìn Kiểm Soát Sử sau lưng mình, hỏi: “Thấy giáo chủ đương nhiệm không chào mà lại chào tôi, cậu làm Kiểm Soát Sử không xứng chức chút nào.”
“Giáo chủ đương nhiệm?” Kiểm Soát Sử này nhìn thoáng qua Trương Thác, sau đó dừng lại trên người Đường Dực.
Đường Dực hừ lạnh, lấy một tấm lệnh bài đặt trong áo. Khi vừa thấy tấm lệnh bài này, Kiểm Soát Sử đã bắt đầu chảy mồ hôi: “Thuộc hạ… bái kiến giáo chủ đại nhân”
Đường Dực cười lạnh: “Các người đã không để mắt tới quy củ của Hội Thần Ẩn, còn chịu để mắt tới giáo chủ là tôi sao?”
Con ngươi trong mắt Kiểm Soát Sử không ngừng xoay tròn, không biết nên trả lời như thế nào. Hắn ta cho rằng mình chỉ cần đối phó với lãnh tụ của một thế lực ngầm mà thôi, cùng lắm chỉ là một tên cai ngục, nhưng không ngờ lại khiến giáo chủ đích thân tới đây. Tên quản lý trung tâm vừa được thăng chức làm Kiểm Soát Sử của Hội Thần Ẩn này không hề hay biết chuyện từng xảy ra ở Thành Thánh. Vụ việc đó đã hoàn toàn bị phong tỏa, không ai dám bàn tán trong Hội Thần Ẩn.
Đường Dực lạnh lùng nhìn đối phương, quát hỏi: “Tôi hỏi ông, ai cho các ông nhúng tay vào chuyện của thế tục hả?”
Kiểm Soát Sử cúi đầu, thành thật đáp: “Gia tộc Middlieton đã tới tìm tôi, hứa hẹn sẽ cho ích lợi.”
Câu trả lời này khiến Trương Thác rất ngạc nhiên. Anh lộ vẻ suy tư, mấy giây sau bỗng cười nói: “Thì ra là vậy, xem ra gia tộc Middlieton này còn ngu xuẩn hơn tôi nghĩ, bị kẻ khác xúi giục, vậy mà còn ngông cuồng hết sức. Tôi thật sự tò mò một gia tộc như vậy, rốt cuộc dựa vào đâu mà vẫn có thể tiếp tục truyền thừa tới ngày nay?”
Deondre nói: “Trương Thác các hạ, chuyện lần này nếu không chê thì hãy nể mặt tôi, coi như không có được không?
Gia tộc Middlieton này chẳng qua chỉ là một đám tốt thí trong trận tranh đấu này mà thôi. Cậu muốn tiêu diệt chúng lúc nào mà chẳng được, nhưng kế tiếp sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Đừng quên cậu cũng là thành viên của Hội Thần Ẩn, vẫn nên tuân thủ quy tắc trong hội. Chúng ta ra ngoài trò chuyện thôi”
Nói rồi, Deondre khoác vai Trương Thác đi ra ngoài lâu đài.
Thấy cảnh tượng vừa xảy ra, sắc mặt Hermamn tím tái, chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn khuất. Hôm nay Hermamn triệu tập toàn bộ thành viên của gia tộc Middlieton là để chứng kiên quân vương vẫn lạc, chứng kiến gia tộc Middlieton quật khởi, nhưng kết quả là chỗ dựa lớn nhất của họ lại quỳ trước mặt kẻ họ muốn đối phó. Những lời đe dọa mà Hermann vừa buông ra đều trở thành trò cười.