Cũng là đá ngang, đặt ở trên người hai người tạo ra hiệu quả hoàn toàn khác, một cú đá ngang này của Thiệu Khang giống như một chiếc roi thép, mang theo một thế cuồng bạo ập tới, trực tiếp đá vào trên sườn trái của tên cao thủ Thiên Bảng này.
Dưới một cú đá này của Thiệu Khang, tên cao thủ Thiên Bảng này trực tiếp bay ra ngoài cách năm, sáu mét, cả người nặng nề đâm sầm vào trên hàng rào sắt của kho hàng, ngụm lớn máu tươi từ cổ họng phun ra, sắc mặt anh ta trắng bệch, mặt mũi đầy đau đớn che sườn trái mình, hét to lên.
Một chân này của Thiệu Khang trực tiếp đá gãy hết sườn trái của anh ta.
“Tao giết chết mày” Lại một cao thủ Thiên Bảng nhìn thấy đồng bọn bị thương nặng, mắt gã đỏ lên, hét lớn một tiếng rồi vọt lên.
“Rác rưởi!” Thiệu Khang ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, lần nữa đá một chân ra, tên cao thủ Thiên Bảng vừa lao ra này ngay cả nắm đấm cũng chưa kịp vung đã bị Thiệu Khang nhẹ nhàng đá bay.
Hai người Liễu Minh Giang và An Thanh Mai một bên trừng †o mắt, đường đường cao thủ Thiên Bảng, nhân vật mạnh cấp cao của cả Đông Hòa, lúc này vậy mà không địch nổi người trước mặt này một hiệp.
“Các cao thủ, cùng tiến lên” Ánh mắt Triệu Mạnh Hùng co rụt lại, sức mạnh và tốc độ Thiệu Khang thể hiện ra khiến anh †a cảm thấy khiếp sợ không thôi, biết ở bên này của mình không ai có thể một mình đánh thắng tên này, hơn nữa người này nhìn liền biết không phải hạng người nhân từ mà nương tay gì, bây giờ hiển nhiên không phải lúc nói đến chuyện mặt mũi, giải quyết chuyện trước mắt mới quan trọng nhất.
Mười một tên cao thủ Thiên Bảng còn lại nghe lời Triệu Mạnh Hùng nói cũng không do dự nữa, gần như cùng nhau lao về phía Thiệu Khang, cộng thêm Triệu Mạnh Hùng, tổng cộng mười hai cao thủ Thiên Bảng, cùng nhau công kích Thiệu Khang.
Mười hai người đánh một người, cho dù nhìn thế nào cũng thấy không phải là đối thủ của Thiệu Khang.
Nhưng tình hình thực tế là mười hai tên cao thủ Thiên Bảng của Triệu Mạnh Hùng này dùng hết sức cũng không thể †ạo thành tổn thương hiệu quả gì với Thiệu Khang, ngẫu nhiên đánh được Thiệu Khang một đấm, đá được Thiệu Khang một cú nhưng cũng chỉ như gãi ngứa.
Ngược lại Thiệu Khang bên kia, từng quyền hung ác, từng cước trí mạng, nếu không phải bên Triệu Mạnh Hùng đây nhiều người, thì cho dù là Triệu Mạnh Hùng thực lực mạnh nhất cũng không thể đỡ nổi ba chiêu của thuộc hạ Thiệu Khang, nhưng cho dù như thế, bọn họ cũng liên tục bị đánh lui, hoàn toàn bị Thiệu Khang áp chế.
Thiệu Khang đang trong cuộc chiến đột nhiên mở miệng: “Được rồi, không chơi cùng chúng mày nữa, hôm nay tao đến †ìm ngài An, vẫn là có chuyện chính cần nói, ngày nào rảnh lại dạy dỗ đám chó mèo chúng mày tiếp: Thiệu Khang vừa nói xong, động tác trên tay đột nhiên tăng tốc, anh ta đột nhiên đổi chiêu như vậy khiến bọn người Triệu Mạnh Hùng cũng không kịp phản ứng, vừa phát hiện thấy khác lạ thì đã bị Thiệu Khang nện một đấm vào ngực, đánh cho miệng hộc máu, thở không ra hơi.
Thiệu Khang như hổ gặp bầy dê, thản nhiên thoải mái, sau mấy chiêu, trong mười hai tên cao thủ Thiên Bảng tính cả Triệu Mạnh Hùng, toàn bộ đều bò dưới đất, không dậy nổi.
Đến tận đây, mười bốn cao thủ Thiên Bảng, tất cả bị một mình Thiệu Khang giải quyết.
Lại nhìn Thiệu Khang, ngay cả thở mạnh cũng không kịp thở.
Hai người An Thanh Mai và Liễu Minh Giang một bên không tự chủ lui ra phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn Thiệu Khang đầy sợ hãi, trong nhận biết của hai người họ, cao thủ Thiên Bảng đã mạnh nhất rồi, nhất là Triệu Mạnh Hùng, xếp hạng hai mươi mốt trong Thiên Bảng, nhìn khắp Đông Hòa, mạnh hơn anh ta cũng chẳng qua chỉ có hai mươi người, nhưng bây giờ trước mặt người này, Triệu Mạnh Hùng ngay cả năng lực so chiêu cũng không có.
Thiệu Khang bẻ cổ, mở miệng nói: “Ngài An, anh nói xem, anh cũng đã rời khỏi tại sao lại quay về hả?”
An Đông Hưng gắt gao nhìn chằm chằm Thiệu Khang, lên tiếng nói: “Anh đừng cho rằng tôi không biết, anh đã sớm có liên hệ với kim chut nước ngoài, lần này đấu giá vạc Khắc Thân, chỉ là anh muốn dời tầm mắt của người khác mà thôi, anh muốn bán cái vạc kia ra nước ngoài đúng không?”
“Ôi, không nhìn ra, tin tức của ngài An vẫn rất nhanh nhạy đó” Giọng điệu Thiệu Khang tràn ngập mùi vị khen ngợi: “Chỉ chẳng qua chuyện này có liên quan gì tới ngài An vậy?”
“Cái vạc kia là đồ của Đông Hòa chúng tôi, lẽ ra phải để lại cho Đông Hòa chúng tôi, sao có thể bán cho người nước ngoài?” An Đông Hưng siết chặt nắm đấm.