“Ra tay quyết đoán, chọn thời cơ chính xác, không tồi, mà hạt giống tốt” Trương Thác cười nhìn Chúc Trung trên sân khấu, gật đầu: “Ông có thể bồi dưỡng người này, cậu ta rất có thiên phú trong việc chiến đấu!
Chúc Nguyên Cửu cười gật đầu, nhà họ Chúc xuất hiện một nhân tài như vậy, ông cũng rất vui vẻ.
Chúc Nguyên Cửu vung tay lên, cuộc tỷ thí trên sân luyện võ tạm thời dừng lại.
“Gia chủ!” Mọi người đều ôm quyền, khom lưng trước Chúc Nguyên Cửu. Chúc Nguyên Cửu mỉm cười nhìn lên sân luyện võ: “Chúc Trăn, biểu hiện của cậu thật sự nằm ngoài dự đoán của ta: Nghe vậy, Chúc Trung không khỏi vui vẻ, ôm quyền nói: “Cảm ơn lời khen của gia chủ.
Chúc Nguyên Cửu cười nói: “Cậu đã tu hành như thế nào? Ta thấy lối quyền pháp của cậu hơi khác biệt với truyền thừa của nhà họ Chúc.
Nghe thấy Chúc Nguyên Cửu nhắc tới quyền pháp của mình, vẻ mặt Chúc Trung hơi kiêu ngạo: “Bẩm gia chủ, hai năm gần đây tôi đã đi khắp mọi nơi trên cả nước, thách đấu các cổ võ gia tộc, tổng hợp bách gia, tự nghĩ ra lối quyền pháp này. Hai năm qua, tôi cũng thách đấu tới tận 564 lần, thắng 563 lần, lần duy nhất bại trận cũng đã được tôi xoay chuyển trước khi về nhà!
Tiếng bàn tán truyền tới chung quanh sân luyện võ khiến Chúc Trung hơi đắc ý. Trên thực tế, đây cũng thực sự là chiến tích đáng kiêu ngạo.
Chúc Nguyên Cửu khế cau mày. Đúng là ông rất hài lòng về thân thủ của Chúc Trăn, nhưng Chúc Trung quá kiêu ngạo, sự ngạo mạn này là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu. Chúc Nguyên Cửu sống bao nhiêu năm, từng gặp rất nhiều thiên tài, đa số người đều bị gãy dưới sự kiêu ngạo của mình. Nhà họ Chúc xuất hiện một nhân tài, Chúc Nguyên Cửu không thể chứng kiến Chúc Trung bị hủy hoại vì sự ngạo mạn của mình.
“Chúc Trăn, cậu cho rằng thực lực của cậu thuộc mức độ nào?” Chúc Nguyên Cửu hỏi.
“Bẩm gia chủ” Chúc Trung trả lời: “Lần này tôi khiêu chiến không phải là kẻ vô danh, đều là người nổi bật của các thế gia.
Đôi khi tôi còn thể lấy một địch nhiều người. Tôi cho rằng khiêm tốn quá phận chính là kiêu ngạo. Thực lực của tôi có thể nói là vô địch trong thế hệ trẻ nước Đại Nam.
Nhắc tới hai chữ vô địch, Chúc Trung tỏa ra sự tự tin hết sức.
Chúc Nguyên Cửu hét lên: “Tự đại! Cậu cho rằng cậu khiêu chiến thế hệ trẻ của các thế gia thì thật sự vô địch nước Đại Nam này ư? Đại Nam truyền thừa mấy ngàn năm, có quá nhiều người đáng sợ mà cậu không hề hay biết, tư tưởng này của cậu chẳng khác nào tự hủy hoại mình.
Nghe Chúc Nguyên Cửu quát lớn, Chúc Trung đáp lại: “Bẩm gia chủ, tôi cho rằng người luyện võ chúng ta nên tin tưởng tuyệt đối vào bản thân mình, có dũng khí tiến lên không lùi bước, sợ hãi rụt rè không phải là luyện võ chỉ đạo. Sau khi cuộc thi này kết thúc, tôi sẽ tiếp tục thách đấu các cao thủ của Đại Nam, từ thế hệ trẻ cho tới thế hệ trước.
Chúc Trung hùng hồn tuyên bố khiến rất nhiều người bị xúc động, thậm chí chỉ muốn cầm kiếm hành thiên hạ.
Chúc Nguyên Cửu lắc đầu: “Thực lực của cậu đúng là không kém, nhưng muốn thách đấu các cao thủ Đại Nam thì còn thua xa. Nếu cậu cho rằng mình có tư cách thách đấu các cao thủ thì hãy thử đấu với ta một lần, nếu cậu có thể chịu được ba chiêu của ta thì ta sẽ không nhiều lời, mặc cho cậu ra ngoài khiêu chiến!
Chúc Nguyên Cửu muốn chèn ép nhuệ khí của Chúc Trăn.